Sống sót ở trong loạn thế này, cô bé hiểu rất rõ một chuyện, đó là, muốn sống thì phải có thực lực mạnh mẽ.
Cô bé đi tới học viện Thần Miếu, chính là bởi vì vậy.
Diệp Quân quan sát Táng Cương: “Vậy ngươi phải nghe lời ta, thế nào?”
Táng Cương nhìn chằm chằm hắn: “Ta nghe lời ngươi thì có thể mạnh tới mức nào?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất, rất mạnh”.
Táng Cương nói: “Ví dụ”.
Diệp Quân quay đầu nhìn một ngọn núi ở phía xa, sau đó nói: “Ví dụ như, ngươi chỉ cần chỉ nhẹ một cái, ngọn núi kia sẽ bị tan thành mây khói”.
Táng Cương im lặng một lúc rồi nói: “Được”.
Diệp Quân gật đầu một cái: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày ngươi đều đi cùng ta, sau khi ngươi đọc sách xong ta sẽ dạy ngươi tu luyện”.
Táng Cương nhìn về phía Diệp Quân: “Được”.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Diệp Quân đưa Táng Cương đi về phía sâu trong dãy núi, dọc theo đường đi, hắn bắt đầu dạy Táng Cương học chữ, trí nhớ của cô bé này cực tốt lại vô cùng thông minh, vì vậy Diệp Quân dạy rất nhanh.
Diệp Quân cũng không muốn cô bé thay đổi gì cả, mà muốn cô bé có thể phân biệt phải trái, biết thiện ác.
Thật ra hắn khá tán thưởng Táng Cương, mặc dù ban đầu đối phương lấy oán báo ơn, thiếu chút nữa đã giết cả hắn, nhưng nhìn từ một góc độ khác, cô bé này có thể lớn lên trong hoàn cảnh đó, không thể phủ nhận rằng cô bé vô cùng giỏi.
Lúc này hắn chợt hiểu ra một điều, đó là thế gian này thật sự không thiếu người có nghị lực lớn và thiên phú tuyệt đỉnh, nếu Diệp Quân không có xuất thân tốt, thì hắn cũng chỉ một thiên tài có chút tài năng ở trong vũ trụ này mà thôi.
Lúc này, hắn thật sự khâm phục ông nội, tay trắng lập nghiệp không dễ dàng gì. Ông nội chịu khổ, cháu trai hưởng phúc! Xem ra cũng không có gì sai cả!
Nghĩ tới đây, Diệp Quân không khỏi bật cười.
Táng Cương nhìn Diệp Quân đang cười, hơi nghi ngờ.
Nhận ra ánh mắt của Táng Cương, Diệp Quân vội vàng thu lại nụ cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngươi biết người tốt và người xấu là gì không?”
Táng Cương lắc đầu.
Diệp Quân nói: “Không sao, ta sẽ dạy ngươi dần dần, ngươi nhớ rằng, sau này gặp người tốt, chúng ta không thể giết lung tung, phải biết phân biệt phải trái, phải giúp đỡ, gặp người xấu... Cứ dùng cách của ngươi”.
Táng Cương nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là người tốt hay người xấu”.
Diệp Quân cười nói: “Ngươi có muốn giết ta hay không?”
Táng Cương suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Muốn”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, sau đó hỏi: “Tại sao?”
Táng Cuong nói: “Muốn giết thì giết, không có lý do”.
Diệp Quân: “...”
Diệp Quân nhìn Táng Cương trước mặt, trong lòng thở dài, muốn để cô bé này biết thiện ác, hắn cần đi một chặng đường dài nữa đây.
Ngay lúc này, sâu trong núi phóng lên một cột sáng màu xanh, năng lượng mạnh mẽ đó phát ra từ sâu bên trong đó.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía chân trời, sau đó nói: “Đi”.
Vừa nói, hắn nắm tay Táng Cương chạy vào chỗ sâu trong dãy núi.
Thiên Giới.
Trần Nhất Thiên cung kính đứng trong đại điện, ở trước mặt gã là một ông lão đang ngồi, ông lão này tên Chu Lăng, cùng tộc với Chu viện chủ, ở sau lưng ông lão, còn có một người mặc áo choàng đen.
Lúc này, gã mới biết Chu viện chủ lại là người của Đại Chu trong truyền thuyết.
Đó là thế lực nào?
Thế lực đỉnh cấp của nền văn minh vũ trụ Thiên Hành cấp bốn, hơn nữa, nghe nói bây giờ sắp thăng thành nền văn minh vũ trụ cấp năm.
Kinh khủng nhất là nữ hoàng Đại Chu còn là người phụ nữ của Viện trưởng Diệp Quân, hơn nữa, bây giờ không chỉ nắm giữ Tiên Bảo Các mà còn tiến vào nội các, có thể nói nữ hoàng Đại Chu chính là người phụ nữ quyền thế nhất vũ trụ Quan Huyên.
Chu Lăng bình tĩnh nói: “Đã tìm được người đó chưa?”
Trần Nhất Thiên hơi do dự, sau đó nói: “Chưa”.
Chu Lăng bỗng híp mắt lại, luồng sức mạnh vô hình bao phủ Trần Nhất Thiên, Trần Nhất Thiên vội vàng khom người xuống: “Bẩm đại nhân, thư viện đã phái người đi điều tra”.
Chu Lăng lắc đầu: “Không cần bọn họ, chuyện này Đại Chu ta có thể tự giải quyết, ngươi ra ngoài đi...” Trần Nhất Thiên vội vàng cung kính hành lễ, lui xuống.
Lúc này, người mặc áo choàng đen đằng sau Chu Lăng trầm giọng nói: “Lăng quản sự, theo ta biết, Chu viện chủ đã làm chuyện phạm pháp, ta nghĩ trong chuyện này có gì đó kỳ quái...”
Chu Lăng lạnh lùng nói: “Mặc kệ ông ta có phạm pháp hay không, không ai có thể giết ông ta, động vào người của Đại Chu ta thì sẽ bị diệt mười tộc”.
Người mặc áo choàng đen hơi do dự, sau đó nói: “Thuộc hạ cảm thấy chuyện này vẫn nên cẩn thận, tộc Thiên Long cũng...”