Trước mặt thanh kiếm này, cô ấy thấy trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Sao có thể chứ?
Thần Kỳ kinh ngạc, không thể tin nổi.
Lúc này, bàn tay khô kia từ từ thu lại.
Cảm giác nguy hiểm chết chóc bao trùm trái tim Diệp Quân chợt biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Kiếm Hành Đạo khẽ run lên rồi biến mất.
Mọi thứ trở lại như ban đầu.
Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ trước mặt, lúc này, Đạo Cổ Thụ đã dần sống lại, vài cành lá chuyển sang màu xanh.
Sống lại rồi!
Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ dần sống lại, nhíu chặt mày lại.
Thần Kỳ cũng cau mày.
Nhưng không phải vì Đạo Cổ Thụ, bởi vì cô ấy đã lường trước được sức mạnh của Đạo Cổ Thụ. Điều khiến cô ấy bất ngờ là thanh kiếm vừa xuất hiện.
Chỉ một thanh kiếm đã có thể trấn áp Đạo Cổ Thụ.
Lúc này, cô ấy chợt hiểu ra tại sao Diệp Quân lại dám đối đầu với nền văn minh Sâm Lâm.
Diệp Quân nói: “Tiểu Bạch, ngươi có thể nói chuyện với Đạo Cổ Thụ không?”
Tiểu Bạch nhìn Đạo Cổ Thụ, khẽ gật đầu, nó vẫy nóng vuốt nhỏ, một lúc sau, một bóng hình từ trong Đạo Cổ Thụ bay ra, bóng hình đó dần hiện rõ, nhưng Diệp Quân vẫn không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.
Đạo Cổ Thụ Linh!
Diệp Quân có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình.
Diệp Quân nói: “Xin chào, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Một lúc sau, Đạo Cổ Thụ Linh mới nói: “Nói chuyện gì?”
Diệp Quân cười nói: “Nói về văn minh Sâm Lâm”.
Bùm!
Bỗng chốc, một sức ép đáng sợ bao trùm xung quanh.
Diệp Quân cau mày.
Lúc này, Tiểu Bạch nổi giận chỉ vào Đạo Cổ Thụ Linh, nhanh chóng vung móng vuốt.
Hiển nhiên, Tiểu Bạch vô cùng bất mãn với sự thù địch mà Đạo Cổ Thụ Linh thể hiện.
Tiểu Tháp nói: “Để ta phiên dịch cho ngươi. Ý của Tiểu Bạch là nếu ngươi dám tỏ thái độ thù địch lần nữa thì nó sẽ nuốt linh hồn của ngươi, nó không đùa đâu”.
Đạo Cổ Thụ Linh trầm mặc một lúc, thái độ thù địch dần biến mất.
Thần Kỳ cười nói: “Đạo Cổ Thụ, Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta không phải đến từ văn minh Sâm Lâm, còn nữa, dù sao vị Tiểu Bạch linh tổ này cũng đã cứu ngươi, ngươi không cảm ơn thì cũng không nên tỏ thái độ như vậy”.