Tiểu Tháp thở dài một hơi.
Đúng lúc này, có một tia máu trên thời không bị đánh lui.
Diệp Quân ngẩn lên nhìn thời không thì thấy Diệp An đã bị áp chế hoàn toàn, giờ cô ấy chỉ có thể bị động phòng thủ trước sự tấn công của hai thần hầu.
Mọi người ở xung quanh nhìn đến chấn động, họ không ngờ thực lực của Diệp An lại mạnh tới vậy, đối diện với hai cường giả cảnh giới Thần Tổ mà vẫn trụ được đến giờ.
Đúng là thiên tài trong các thiên tài!
Bàn Lăng nhìn Diệp An, lúc này cô ta cũng thấy rất choáng, vì không thể ngờ thực lực của Diệp An lại mạnh tới vậy.
Cô ta và Diệp An quen nhau ở tháp Cửu Châu, khi ấy Diệp An đang chinh phục bảng đấu, thực lực của cô ấy rất mạnh, vì thế Bàn Lăng đã chủ động kết giao trước. Nghiêm túc mà nói thì họ cũng là bạn bè, đương nhiên việc cần làm bây giờ nghĩ cách né quan hệ này đi để tránh bị Sáng Thế Đạo Điện hiểu lầm rồi rước họa cho Bàn Châu.
Bụp!
Đúng lúc này, Diệp An lại bị đẩy lùi trên thời không, cô ấy vừa dừng lại thì cơ thể và thần hồn đã trở nên mờ ảo.
Hai vị thần hầu không định bỏ qua cho cô ấy nên lại tiếp tục tấn công.
Diệp An tỏ vẻ dữ tợn, sau đó lau vệt máu trên khóe miệng rồi da thịt của cô ấy bùng cháy.
Ầm!
Loáng cái, huyết mạch phong ma quanh người Diệp An cũng đã bị đốt cháy theo.
Diệp An tỏ ra dữ dằn rồi quét ngang một thương.
Xoẹt!
Thương này đã đẩy lùi hai vị thần hầu, nhưng Diệp An cũng phải lùi bước, cô ấy vừa dừng lại thì đã hộc máu liên tục.
Bùi thần hầu nhìn tay phải của mình thì thấy nó đã nứt, máu tươi chảy ra. Sau một thoáng trầm mặc, cô ta ngẩng lên nhìn Diệp An với ánh mắt đầy sát khí.
Hai đánh một!
Vậy mà cô ta vẫn bị thương.
Điều này khiến cô ta thấy hơi khó tin, phải biết rằng bản thân cô ta cũng là thiên tài trong các thiên tài, thậm chí còn có thể khiêu chiến vượt cấp. Nhưng bây giờ lại bị người khác khiêu chiến vượt cấp lại, điều này khiến cô ta khó mà chấp nhận được.
Âm thần hầu ở cạnh đó cũng hơi nhăn mặt, lão ta không ngờ hai thần hầu liên thủ mà vẫn không thể tiêu diệt Diệp An nhanh chóng được.
Âm thần hầu nhìn Diệp An rồi trầm giọng nói: “Sức mạnh huyết mạch của cô ta không bình thường”.
Bùi thần hầu im lặng, đương nhiên cô ta hiểu ý của Âm thần hầu. Sức mạnh huyết mạch của Diệp An mạnh như vậy, chứng tỏ tổ tiên của cô ấy từng có cường giả rất mạnh.
Âm thần hầu chợt ngán ngẩm nói: “Dù sao cũng phải xử lý hai tỷ đệ này trước, sau đó đến những kẻ phía sau”.
Nói rồi, lão ta chợt lao vút lên cao, sau đó hóa thành một cột sáng tấn công Diệp An, còn Bùi thần hầu cũng theo sát phía sau.
Hai vị thần hầu đã dồn hết toàn lực vào lần tấn công này, sức mạnh của nó xuyên qua thời không, lam khắp vực Cửu Châu, khiến nơi đông rúng động như động đất.
Diệp An thấy hai thần hầu lao về phía mình thì nhắm mắt lại, sau đó linh hồn của cô ấy đã bùng cháy.
Uỳnh!
Khí tức lại bùng nổ.
Diệp An hét lớn lên rồi biến thanh một biển máu.
Toàn thân cô ấy bùng cháy!
Đốt cháy huyết mạch và linh hồn!
Hiện giờ, khí tức của Diệp An đã đạt đến đỉnh cao, thời không như vỡ vụn, thương thế của cô ấy đã trấn áp được khí tức của Âm thần hầu và Bùi thần hầu.