Còn có sáu mươi hai người đứng phía sau Mộc Nguyên.
Những người này đều là thần tướng của Thần Điện lúc trước.
Diệp Quân nhìn họ, có vài thần tướng trong đó đã đạt đến cảnh giới Thần Đạo.
Lúc này các thần tướng cũng đang nhìn Diệp Quân, người trước mặt này là người truyền thừa của Thần Nhất.
Mộc Nguyên nói: “Cậu Diệp, họ đều đồng ý đi theo cậu”.
Diệp Quân nhìn mọi người, sau đó xòe tay ra, một trăm Tổ Nguyên xuất hiện trước mặt các thần tướng.
Thấy thế, các thần tướng đều vui mừng khôn xiết, sau đó vội vàng hành lễ với Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ gật đầu, tất nhiên hắn hiểu được vào thời điểm như vậy tuyệt đối không thể nói chuyện tín ngưỡng hay vẽ ra cảnh tượng đẹp đẽ gì đó. Dù sao hắn cũng không phải là Thần Nhất, những người này không sùng bái và tín ngưỡng hắn, lúc này vẫn nên làm chút việc gì đó thực tế thì tốt hơn.
Đương nhiên suy nghĩ của hắn là đúng.
Ngoại trừ hai vị thần tướng cảnh giới Thần Đạo, những thần tướng khác đều rất vui vẻ, từ khi rời khỏi Thần Điện, họ đã trở thành tán tu, mà cuộc sống của tán tu lại tương đối khổ sở.
Diệp Quân không nói gì nhiều với những thần tướng này, hắn thu tất cả họ vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, vẻ mặt của tất cả thần tướng đều trở nên nghiêm trọng.
Bao gồm cả hai vị thần tướng cảnh giới Thần Đạo.
Lúc này họ mới cảm nhận được vị Diệp công tử này sâu không lường được, chút khinh thường ban đầu đó cũng biến mất.
Ở bên ngoài, Mộc Nguyên nói: “Chỉ cần cho họ chút tài nguyên, sau này họ muốn đạt đến cảnh giới Thần Đạo cũng không khó”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Lăn lộn theo ta thì tài nguyên đủ cả”.
Mộc Nguyên cười nói: “Đúng là thế”.
Ông ta đi theo Diệp Quân lâu như thế dĩ nhiên biết Diệp Quân không hề thiếu tiền.
Mộc Nguyên như nghĩ đến điều gì, bỗng nói: “Cậu Diệp, nhà họ Thần…”
Diệp Quân cười nói: “Ông biết rồi à?”
Mộc Nguyên gật đầu: “Nhà họ Thần, khu vực Cổ Hoang và Chúng Thần Điện…”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta sẽ giải quyết”.
Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì ngay lúc này thời không trước mặt Diệp Quân bỗng rung chuyển.
Mộc Nguyên biến sắc, đang định ra tay thì Diệp Quân mỉm cười nói: “Người của mình”.
Ngay khi Mộc Nguyên còn ngờ vực, một người áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người áo đen cúi chào Diệp Quân: “Thiếu chủ”.
Người áo đen trước mặt này chính là Ám U.
Ám U!
Cuối cùng ông ta cũng đã đến.
Nhìn thấy Ám U, khóe môi Diệp Quân cong lên, ông ta xuất hiện tức là có tin tức của mẹ rồi.
Mộc Nguyên hiếu kỳ nhìn Ám U trước mặt, ông ta biết người trước mặt này chắc là người trong nhà Diệp Quân.