Muốn tu luyện ở nơi thế này phải cần Vũ Trụ Quan Huyên pháp mới được, vì công pháp khác hoàn toàn không hấp thu được linh khí!
Hiên Viên Lăng thì khác, cô ấy khá giàu có, có linh thạch, còn Mộc Uyển Du thì không.
Mộc Uyển Du nhìn tờ giấy trước mặt, sau đó nói: “Tu luyện theo trên đây là được à?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhớ rồi chứ?”
Mộc Uyển Du xem lại lần nữa, sau đó đáp: “Đã nhớ cả rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì đốt thôi”.
Công pháp này lộ ra ngoài chắc chắn sẽ dẫn tới phiền phức lớn, mang đến bất lợi cho cô ấy.
Mộc Uyển Du vội vàng đưa cho Diệp Quân, tay phải Diệp Quân thoáng dùng sức, tờ giấy kia lập tức bốc cháy, sau đó hoá thành tro bụi.
Diệp Quân lại nhìn về phía Mục Vân và Song Song bên cạnh, cười nói: “Tôi cũng cho hai người một phần công pháp!”
Dứt lời, hắn viết công pháp cho hai người.
Việc này khiến hai người vô cùng hưng phấn.
Ở ngôi sao màu xanh, công pháp luyện thể tuyệt thế thế này vô cùng quý giá!
Ba người đều như nhặt được báu vật, bắt đầu tu luyện.
Tu luyện chưa bao lâu, Mộc Uyển Du đang ngồi xếp bằng dưới đất đột nhiên nhíu chặt mày, sau đó, cô ấy phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Quân kinh hãi, hắn vội vàng đỡ Mộc Uyển Du vừa suýt ngã xuống: “Cô… làm sao thế?”
Mộc Uyển Du lắc đầu, rất đau đớn: “Không biết, khi nãy lúc tu luyện tôi chợt cảm thấy đầu như sắp nổ tung!”
Diệp Quân cau mày, không đúng lắm!
Đây là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Vấn đề ở đâu thế?
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cô tu luyện theo cách tâm pháp sao?”
Mộc Uyển Du vội gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhíu mày lần nữa, chẳng lẽ thể chất của Uyển Du có vấn đề? Nghĩ vậy, hắn cẩn thận quan sát thân thể của Uyển Du, nhưng vì tu vi bị phong bế, hắn cũng không phát hiện ra vấn đề gì cả.
Mộc Uyển Du đột nhiên trở nên hơi căng thẳng: “Tôi… Tôi… không thể tu luyện à?”
Diệp Quân an ủi: “Đừng đoán mò, chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề, dù có vấn đề, tôi cũng có thể giải quyết cho cô!”
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Được!”
Thấy khuôn mặt tái mét của Mộc Uyển Du, Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Cô nghỉ ngơi trước đã!”
Mộc Uyển Du khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân nhìn về phía Hiên Viên Lăng: “Có nơi nghỉ ngơi không?”
Hiên Viên Lăng đáp: “Có, tôi có phòng riêng ở đây”.
Diệp Quân gật đầu: “Đi thôi!”
Hai người nhanh chóng đi tới phòng của Hiên Viên Lăng, Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Mộc Uyển Du lên giường, đắp kín chăn cho cô ấy.