Chủ nhân bút Đại Đạo!
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Yêu Nguyệt mỉm cười nói: “Xem ra là ngươi biết”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó hỏi: “Ta biết, Yêu Nguyệt đại nhân cũng quen chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Yêu Nguyệt khẽ mỉm cười: “Biết chứ, rất nhiều rất nhiều năm trước từng gặp một lần”.
Diệp Quân gật đầu, hắn không nói gì nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc, chủ nhân bút Đại Đạo này lợi hại đấy, khắp nơi đều có người quen, không hổ danh kẻ du thủ du thực đứng đầu vũ trụ.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “?”
Yêu Nguyệt lại nói: “Ngươi là người mà ông ta chọn ư?”
Diệp Quân nhìn về phía Yêu Nguyệt: “Ông ta từng nói gì với tiền bối sao?”
Yêu Nguyệt mỉm cười: “Từng nói mấy câu”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nói gì vậy à?”
Yêu Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn về phía hồ nước trước mặt, cười nói: “Các ngươi đến đây là vì chuyện với nhà họ Thần đúng không?”
Trấn Thiên gật đầu: “Phải”.
Yêu Nguyệt bình tĩnh nói: “Các ngươi yên tâm, lần này khu vực Cổ Hoang chúng ta sẽ không nhúng tay vào”.
Trấn Thiên nhất thời thấy nhẹ nhõm hơn một chút, đương nhiên nhiều hơn thế là cảm giác tò mò, thật ra ông ta cũng từng nghe nói đến chủ nhân bút Đại Đạo mà Yêu Nguyệt đại nhân trước mắt nhắc tới, nghe đồn đó là người đến gần Đại Đạo nhất, nhưng ông ta chưa từng gặp đối phương.
Lúc này Yêu Nguyệt lại nói: “Diệp công tử, có thể nói chuyện riêng một lúc không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Trấn Thiên và Trấn Nam Tuyết nhìn nhau, sau đó lùi về sau một chút.
Ông lão ở sau lưng Yêu Nguyệt cũng chậm rãi lui xuống.
Nơi này chỉ còn lại hai người.
Yêu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Quyển sổ kia của Thần Nhất đang ở chỗ ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Yêu Nguyệt cười nói: “Không chỉ chủ nhân bút Đại Đạo chọn ngươi mà cả ông ấy cũng chọn ngươi, có thể cho ta biết lý do không?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có lẽ vì người nhà của ta rất mạnh”.
Thật ra hắn hiểu rất rõ bản thân.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Thần Nhất chọn hắn chắc chắn không phải vì hắn có thiên phú yêu nghiệt, hai người này cảm thấy hắn có thể thành công là vì người đứng sau hắn mạnh.
Nếu không dù là người có yêu nghiệt đến mấy, e rằng hai người này cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Vì thiên tài và yêu nghiệt hai người họ từng gặp thật sự quá nhiều rồi.
Yêu Nguyệt im lặng nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Yêu Nguyệt đại nhân còn muốn hỏi gì không?”
Yêu Nguyệt cất lời: “Ngươi đã xem quyển sổ kia chưa?”
Diệp Quân lắc đầu.
Yêu Nguyệt lại hỏi: “Người nhà ngươi cũng chưa xem à?”
Diệp Quân nhìn Yêu Nguyệt: “Hình như họ không cần”.
Yêu Nguyệt nhìn Diệp Quân, đương nhiên hiểu ý của hắn.
Hai người cứ đối mặt nhau như thế.