Hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này nhưng hắn có thể nhìn ra người phụ nữ này hình như biết một chút.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân rất chân thành nhìn Chấp Kiếm Nhân.
Hai người cứ thế nhìn đối phương, bầu không khí bỗng trở nên không đúng lắm, gần như cùng lúc hai người đều quay đầu đi.
Diệp Quân ngồi sang một bên, nhặt mấy khúc gỗ lên ném vào trong đống lửa.
Im lặng hồi lâu, Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Trận chiến năm đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bị đánh bại, sau đó bị phong ấn ở bí cảnh Vĩnh Sinh, nơi này là nơi phong ấn Vĩnh Sinh Đại Đế, cấm chế của nơi này là do chính chủ nhân bút Đại Đạo bày bố, cấm hết tất cả tu vi, thần thông, bí pháp, cổ thuật”.
Diệp Quân vội hỏi: “Vậy tỷ có cách nào ra ngoài không?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Ngôi chùa này là trung tâm cốt lõi”.
Nàng ta nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: “Nếu ta đoán không lầm thì những người bị dẫn vào đây không chỉ có hai chúng ta mà còn có người khác”.
Diệp Quân nhíu mày, còn người khác?
Trầm ngâm suy tư một lúc, Diệp Quân nói: “Ý tỷ là Vĩnh Sinh Đại Đế bị phong ấn đang muốn phá giải phong ấn?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Nếu không chỉ có chúng ta, nói cách khác đối phương kéo người khác vào đây chắc chắn là muốn phá giải phong ấn, mà người bị kéo vào chắc chắn có thể phá giải phong ấn giúp đối phương…”
Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Linh nguyên”.
Linh nguyên!
Diệp Quân đứng phắt dậy, trên người hắn có mấy tỷ linh nguyên, cảm thấy khó hiểu, lẽ nào là vì nguyên nhân này?
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, đang định nói gì đó, hắn bỗng nhìn trước ngực Chấp Kiếm Nhân, vì trước đó hai người đang đánh nhau nên có mấy chỗ trước ngực Chấp Kiếm Nhân bị thương nên chút cảnh xuân bị lộ ra bên ngoài, mặc dù Chấp Kiếm Nhân đã cố che lại nhưng làm sao được khi quá lớn, không thể che hết.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân đằng đằng sát khí, đang định trút giận thì lúc này Diệp Quân bỗng cởi áo của mình ra, sau đó đưa cho Chấp Kiếm Nhân.
Chấp Kiếm Nhân sửng sốt.
Diệp Quân cũng không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng đặt trước mặt Chấp Kiếm Nhân.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân cũng không từ chối, cầm áo của Diệp Quân lên che trước ngực mình.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng bước chân.
Có người đến!
Diệp Quân nheo mắt.
Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Nếu ta hồi phục được một chút thì có cách rời khỏi đây”.
Có cách ra khỏi đây?
Diệp Quân khẽ cau mày, đang định nói gì đó thì bỗng có ba gã đàn ông bước vào trong điện, gã đàn ông đi đầu mặc áo đen, mày rậm tóc đen, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.