Diệp Quân mỉm cười nói với Nạp Lan Ca: “Vất vả cho muội rồi”.
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Đều là người một nhà, nói mấy câu này làm gì”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn xuống, lúc này một số học viên đã không chịu đựng được nữa nên bắt đầu ngã xuống.
Sau đó, ngày càng nhiều học viên ngã xuống.
Diệp Quân đã bị thu hút bởi ba người.
Hai chàng trai và một cô gái.
Từ khi bắt đầu đến giờ, ba người họ đều không hề bị uy áp làm ảnh hưởng.
Lúc này, Triệu Tố bên cạnh Diệp Quân lên tiếng: “Thiếu niên mặc áo choàng trắng là học viên Lý Vũ đến từ Thượng Giới của chúng ta, là học viên ưu tú nhất của chúng ta lần này”.
Chu Phu ở bên cạnh cũng cất lời: “Thanh niên mặc áo bào đen kia tên là Nam Phong.... Cậu ta là thiên tài xuất sắc nhất của thư viện Quan Huyên chúng ta ở Nam Châu, cũng... là người của nhà họ Nam”.
Diệp Quân nhìn về phía Chu Phu: “Nhà họ Nam?”
Nạp Lan Ca chợt nói: “Nam Huyền”.
Nam Huyền!
Diệp Quân chợt nhớ ra, lúc trước khi hắn vừa đến thư viện Quan Huyên ở Nam Châu đã từng xảy ra một trận chiến sinh tử với Nam Huyền.
Ngoài ra hắn còn nhớ một người phụ nữ, chính là Nam Thanh Việt từng muốn giết hắn và Nạp Lan Ca trước đây, người phụ nữ kia cũng là người nhà họ Nam.
Diệp Quân nhìn về phía thiếu niên áo choàng đen, cất lời: “Cậu ta là người nhà họ Nam à?”
Chu Phu gật đầu, sau đó lén nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng.
Khoảng thời gian này sở dĩ ông ấy không dẫn thiếu niên này đi gặp Diệp Quân cũng là vì nguyên nhân đó.
Diệp Quân chợt nói: “Lúc trước sau khi Nam Huyền chết, nhà họ Nam đã làm thế nào?”
Chu Phu vội nói: “Nhà họ Nam lập tức phái người đến xin lỗi Diệp tộc, làm rõ một vài hiểu lầm…”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Chu viện trưởng không cần phải lo lắng, ta không phải người thù dai, chuyện năm đó đã qua, sao ta có thể truy cứu nữa chứ?”
Chu Phu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vì Nam Phong này thật sự là một nhân tài, hơn nữa phẩm chất cũng rất tốt.
Lúc này, Diệp Quân nhìn về phía cô gái kia, cô gái mặc áo choàng màu mây, hai tay chắp sau lưng, bên hông thắt ruy băng màu đen, mái tóc dài được một cây trâm gỗ búi lên, phần đuôi tóc buông xuống như đuôi ngựa, trông rất sạch sẽ và nhẹ nhàng.
Diệp Quân hỏi: “Cô nương này là ai?”
Chu Phu và Triệu Tố đều im lặng.
Diệp Quân nhìn hai người họ, cảm thấy hơi khó hiểu.
Triệu Tố do dự một lúc rồi nói: "An Khinh Hàn của nhà họ An”.
Diệp Quân sửng sốt: “Nhà họ An ở Thanh Châu ư?"
Triệu Tố gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân nhất thời thấy hứng thú, hắn nhìn về phía An Khinh Hàn, An Khinh Hàn đang khép hờ mắt, uy áp kia hoàn toàn không có tác dụng với cô ta.
Triệu Tố và Chu Phu lén nhìn sắc mặt Diệp Quân, lúc này Diệp Quân cười hỏi: “Hai vị Viện trưởng, trong lòng các người ta là một người nhỏ mọn như thế sao?”
Động tác lén lút của hai người đương nhiên không giấu được hắn, thực lực của hắn bây giờ đã vượt xa trong tưởng tượng của hai người rồi.
Triệu Tố cười khổ: “Đương nhiên không phải”.