Bọn họ như trút được gánh nặng, vội vàng thi lễ rồi lui ra.
Phạm Diêm La Thiên Tử vừa toan mở miệng thì một ông lão áo đen xuất hiện trong điện. Ông ta thi lễ rồi nói: “Thiên Tôn, Kỳ Chủ đến”.
Kỳ Chủ?
Phạm Diêm La Thiên Tử khẽ nhíu mày.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có khách sao?"
Phạm Diêm La Thiên Tử giải thích: “Kỳ Chủ chính là người đứng đầu văn minh Phệ Giả hiện nay”.
Diệp Quân sửng sốt. Vãi, người đứng đầu văn minh cũng đến luôn, điên rồi à?
Phạm Diêm La Thiên Tử cười nói: “Cậu Diệp chớ lo, văn minh Quy Giả chúng ta sẽ sát cánh cùng cậu. Chúng ta ra gặp mặt Kỳ Chủ đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người họ đi đến một giai đại điện khác, bên trong có Chử Tôn và một cô gái mặc váy đầm đen, dáng vẻ đoan trang dịu dàng, trông không giống với một người đứng đầu của văn minh cấp sáu cho lắm.
Thấy Diệp Quân và Phạm Diêm La Thiên Tử đi vào, Kỳ Chủ đứng dậy, mỉm cười hỏi: “Vị này là Diệp công tử? Quả là thanh niên tài tuấn”.
Diệp Quân đáp lại: “Kỳ Chủ cũng thật xinh đẹp”.
Chử Tôn nhíu mày.
Kỳ Chủ lại không giận mà bật cười: “Cảm ơn”.
Phạm Diêm La Thiên Tử mở miệng: “Kỳ Chủ đến đây là để...”
Khi cô ta chậm rãi bước đến gần, nụ cười của Phạm Diêm La Thiên Tử biến mất.
Kỳ Chủ nói với Diệp Quân: “Văn minh Phệ Giả trước đó có hiểu lầm với cậu, hôm nay ta đến đây để tỏ lòng áy náy”.
Chử Tôn bước ra, khom lưng hành lễ: “Ta đã đắc tội với Diệp công tử, mong cậu bỏ qua cho”.
Thái độ của hai người khiến Diệp Quân và Phạm Diêm La Thiên Tử sửng sốt.
Ngạc nhiên vô cùng.
Nước đi này sai sai à, Diệp Quân nheo mắt.
Kỳ Chủ lại nói: “Nghe bảo Diệp công tử có một thanh kiếm, chẳng hay ta có thể mượn xem một chút?"
Diệp Quân nhìn vào mắt cô ta, chỉ thấy ánh mắt trong veo, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt lịch thiệp.
Hắn cũng không từ chối mà đưa kiếm Thanh Huyền ra. Kỳ Chủ nhận lấy, quan sát một hồi rồi trả lại, hỏi: “Chẳng hay Diệp công tử có chịu bán không?"
Diệp Quân cong môi: “Cô trả bao nhiêu?"
Kỳ Chủ: “Dùng tất cả những gì văn minh Phệ Giả sở hữu”.
Chử Tôn nghe vậy thì hóa đá.
Kỳ Chủ điên rồi à?
Chẳng lẽ bị nhan sắc làm lú lẫn rồi?
Tất cả nền văn minh Phệ Giả có!
Nghe thấy lời của Kỳ Chủ, đừng nói là vị Chử Tôn kia, đến Phạn Diêm La Thiên Tử cũng hơi sốc, ông ta biết người phụ nữ trước mắt này không nói dối.
Cô ta đang nghiêm túc.
Phạn Diêm La Thiên Tử nhìn kiếm trong tay Diệp Quân, hơi nhíu mày, đương nhiên ông ta cũng biết thanh kiếm này rất khác thường, nhưng không ngờ Kỳ Chủ này lại đưa ra điều kiện khủng khiếp đến thế, điều này khiến ông ta thấy hơi vô lý.
Đương nhiên Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ chủ của nền văn minh Phệ Giả này lại nói như vậy.
Mà lúc này Kỳ Chủ bỗng cười bảo: “Cho dù dùng toàn bộ nền văn minh Phệ Giả để đổi thì chắc Diệp công tử cũng không đổi đâu”.
Đại Tông nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, khẽ mỉm cười: “Đây là thanh kiếm cha ta để lại cho ta, nó là vô giá”.
Kỳ Chủ gật đầu, cô ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sau đó cười bảo: “Diệp công tử, ta muốn giao dịch với cậu”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Giao dịch?”
Kỳ Chủ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân hỏi: “Giao dịch gì?”
Kỳ Chủ nhìn Phạn Diêm La Thiên Tử, mỉm cười không nói.
Phạn Diêm La Thiên Tử cười: “Hai người nói chuyện đi!”
Nói xong ông ta quay người định đi, nhưng lúc này Diệp Quân lại chợt gọi: “Tiền bối”.