Diệp Quân lắc đầu: “Đoạn gì mà đoạn, vào chữa thương đi”.
Rồi hắn bảo Tháp gia thu hết tất cả cường giả văn minh Thần Minh đang có mặt vào, đoạn ngự kiếm lên biến mất ở nơi xa.
Người đàn ông cầm đao và mấy kẻ kia nhanh chóng đuổi theo.
Bên kia, Quân U đang tập trung trị thương thì mở mắt, hít vào một hơi thật sâu.
Khí tức của cô ta tăng lên ngùn ngụt một lần nữa trước khi đại chiến đến.
Ánh mắt cô ta dõi vào lòng thiên hà, chỉ dùng một bước chân đã biến mất.
...
Diệp Quân ngự kiếm đến Hoang Hải, nhưng chưa được bao lâu thì thời không nơi đó đã trở thành màu máu. Lão già áo xám và sáu tên cường giả đi theo xuất hiện chặn đường hắn.
Lão già: “Làm hắn biến mất khỏi cõi đời này đi”.
Sáu cường giả kia bắt đầu niệm chú khiến không gian quanh Diệp Quân lại rỉ máu, niệm lực nhân quả và những bàn tay kia lại hiện ra.
Sát ý dâng tràn, Diệp Quân vừa định ra tay thì đã có một người xuất hiện bên cạnh hắn.
Nhìn thấy người đến, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, vì người này không ai khác chính là Lăng tu nữ trước đó.
Hắn nhìn Lăng tu nữ, hơi ngờ vực, cũng đề phòng cô ta, vì hắn không chắc ý đồ thực sự của đối phương.
Lăng tu nữ không nói gì, tay trái cầm chủ ấn Thần Minh, vung tay phải lên, thời không gian màu máu bên phải vỡ tan, một đại đạo thời không xuất hiện.
Lăng tu nữ quay sang nhìn Diệp Quân: “Đi”.
Diệp Quân nhìn cô ta, xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở đằng xa.
Thấy thế, ông lão mặc áo xám đang định ra tay, nhưng ngay sau đó, một luồng khí tức đáng sợ như sóng triều lao về phía ông ta.
Ông lão đồ xám sửng sốt, quay phắt lại nhìn Lăng tu nữ, lúc này Lăng tu nữ đang nhìn chằm chằm ông ta…
Ông lão đồ xám nhìn Lăng tu nữ: “Giải quyết cô ta trước”.
Nói rồi ông ta dẫn các cường giả bên cạnh lao về phía Lăng tu nữ.
Ở một nơi khác, Diệp Quân ngự kiếm lao nhanh trong tinh không, hắn tăng tốc độ lên đến mức nhanh nhất, hơn nữa hắn đang xuyên qua thời không, nhưng họ ở quá xa Đông Hoang, cho dù có kiếm Thanh Huyên cũng mất ít nhất một ngày.
Diệp Quân nhìn tận cuối đường hầm thời không vô tận, không biết đang nghĩ gì.
Trong Tiểu Tháp.
Lúc này các cường giả Thần Châu đều đang hồi phục vết thương, trận chiến trước đó rất quyết liệt, hơn ba mươi cường giả cảnh giới Thần Minh bên Thần Châu đã chết, những cường giả còn lại cũng bị thương ở mức độ khác nhau.
Tất cả cường giả Thần Châu tụ tập lại chữa trị vết thương, sắc mặt của họ rất ảm đạm, tâm trạng phức tạp.
Tranh qua giành lại, đều để Đông Hoang được lợi.
Còn có Thần Minh…
Lúc này, họ mới nhận ra một điều, trước đây họ đều không muốn lại có Thần Minh, vì không có Thần Minh, họ có thể đạt được nhiều lợi ích hơn, có thể nắm quyền quản lý toàn bộ nền văn minh Thần Minh. Thế nhưng, khi Thần Minh không có ở đây thật, họ mới nhận ra họ chẳng là gì cả.
Bây giờ tình cảnh của họ vô cùng gượng gạo.
Đầu hàng?
Đông Hoang chắc chắn không để họ đầu hàng, hơn nữa họ cũng không cúi đầu, dù sao năm đó nền văn minh Thần Minh đã ổn định được Đông Hoang, bây giờ không chỉ phải cúi đầu chịu thua, còn phải nhường lại tất cả lợi ích…