Thanh niên quan sát hắn một hồi: “Hèn gì thấy ngươi lạ mặt”.
Diệp Quân cười, lại hỏi: “Huynh đài nói ta nghe xem vì sao không thể trở thành Quan Huyên Vệ?"
Thanh niên: “Bọn họ lựa trăm người mới được một, không chỉ cần thiên phú mà còn cần có người”.
Diệp Quân nhíu mày: “Có người?"
Thanh niên gật đầu: “Ừ, vì phúc lợi của họ rất tốt, mỗi năm có không biết bao nhiêu người muốn gia nhập. Thế gia tông môn gì cũng tranh giành nhau, nên người thường mà muốn gia nhập, cho dù là yêu nghiệt thiên tài mà không có ai nâng đỡ cho thì cũng đừng hòng có chỗ. Tóm lại, ba mươi vị trí mỗi năm đều được quyết định từ trong nội bộ rồi”.
Nghe vậy, Diệp Quân lập tức nhíu mày: “Nội bộ định trước ư?”
Người đàn ông gật đầu, cười bảo: “Đúng thế, không chỉ Quan Huyên Vệ, Chấp Pháp Vệ, Cấm Vệ Quân, thậm chí một số vị trí học viên cũng đều đã được nội bộ định trước…”
Nói rồi người đàn ông lắc đầu thở dài: “Thế gia quá nhiều, tông môn quá nhiều, cá nhân tán tu không thể tranh lại với họ được, thế đạo sau này kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu sẽ càng yếu…”
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Không có ai kiện à?”
Người đàn ông nhìn Diệp Quân với vẻ mặt kỳ lạ.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Sao thế?”
Người đàn ông vỗ vai Diệp Quân, lắc đầu cười: “Huynh đài, huynh đúng là ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông mỉm cười: “Huynh có tin hôm nay huynh vừa nhắc đến chuyện này, ngày mai huynh sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này luôn không?”
Diệp Quân nhíu mày thật chặt.
Người đàn ông chỉ vào cửa hàng cách đó không xa: “Huynh có nhìn thấy cửa hàng này không?”
Diệp Quân nhìn cửa hàng đó: “Làm sao thế?”
Người đàn ông mỉm cười: “Trên con đường này, cửa hàng ấy chỉ được coi là bình thường, nhưng huynh có biết chủ nhân đằng sau cửa hàng ấy rất có thể là một thế gia siêu cấp hay một tông môn siêu cấp nào đó không?”
Nét mặt Diệp Quân sa sầm.
Người đàn ông lại chỉ vào một tòa nhà lớn khác: “Huynh nhìn đằng kia đi”.
Diệp Quân nhìn theo ngón tay người đàn ông chỉ, ở đó có một tòa nhà rất sang trọng với vị trí rất đắc địa, nếu đứng trên tầng cao nhất sẽ có thể nhìn thấy một nửa thành Quan Huyên.
Người đàn ông mỉm cười: “Quan Thiên Điện!”
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Quan Thiên Điện?”
Người đàn ông gật đầu, nói với vẻ mặt nặng nề: “Chủ nhân phía sau tòa nhà này là tộc Thiên Long”.
Tộc Thiên Long.
Diệp Quân ngỡ ngàng.
Người đàn ông cười: “Những ai có được một mảnh đất ở dãy phố này thì phía sau đều có thế lực lớn. Còn chỉ tiêu nhập học hàng năm của tổng viện thư viện Quan Huyên, vị trí ở các điện các vệ mỗi năm hầu như đều đã được định sẵn, mà khảo sát thì cũng chỉ là cho có, lừa gạt cho qua mắt người đời thôi”.
Diệp Quân càng nhíu mày chặt hơn.
Người đàn ông nói tiếp: “Ta nghe nói mỗi năm thư viện đều sẽ tổ chức hoạt động nhóm. Hoạt động nhóm này do Tiên Bảo Các và thư viện cùng tổ chức, họ sẽ chọn ra một vài nhóm thiên tài yêu nghiệt đưa đến các nền văn minh cấp cao hơn để học tập. Giống như lần gần đây nhất, có một trăm người được đến nền văn minh Đại Chu trong truyền thuyết, giao lưu học tập với thiên tài yêu nghiệt bên đó…”
Nói đến đây gã nhìn Diệp Quân: “Nhưng như ta được biết, một trăm suất này vừa tung ra, ngày hôm sau đã được điền sẵn hết, đều là con cháu của thế gia hàng đầu và tông môn hàng đầu, với cả thiên tài siêu cấp của thư viện nữa”.
Nói rồi gã thở dài một hơi: “Thật ra cũng không có gì sai, dù sao đúng là những người đó cũng xuất sắc hơn người bình thường rất nhiều, chỉ có thể nói là… tất cả tài nguyên đều đã bị người phía trên độc chiếm, người bình thường mà muốn vươn lên còn khó như lên trời! Khó như lên trời!”
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Huynh đài tên gì?”
Người đàn ông cười đáp: “Phương Ngự, đến từ Ung Châu, huynh đài thì sao?”
Diệp Quân mỉm cười: “Dương Quân”.
Phương Ngự ôm quyền: “Vinh hạnh, vinh hạnh!”
Diệp Quân hỏi: “Huynh đài từ Ung Châu đến đây à?”