Diệp Quân nhìn cô ta: “Tỷ rất đẹp”.
Từ Chân chớp chớp mắt: “Rồi sao nữa?”
Diệp Quân do dự giây lát rồi nói: “Hay là, cứ để ta xuống đất ngủ đi”.
Từ Chân lắc đầu: “Tư tưởng của cậu không thuần khiết nhé”.
Diệp Quân: “…”
Từ Chân lại nói: “Trong lịch sử của ngôi sao này có một người tên là Liễu Hạ Huệ, người ta có thể bình thản không hề có tạp niệm khi người đẹp ngồi trong lòng, sao cậu lại không làm được chứ?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Có lẽ không phải do ông ta kiềm chế tốt nên người đẹp ngồi trong lòng vẫn không có phản ứng gì, nguyên nhân có khi là bản thân ông ta có vấn đề thì sao?”
Từ Chân nháy nháy mắt: “Liệt dương?”
Diệp Quân: “…”
Từ Chân hì hì cười: “Không trêu cậu nữa. Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi, cậu vừa nói, cậu với Tiểu Thụ ở suối nước nóng làm một lần, sau đó muội ấy đã mang thai, đúng không?”
Diệp Quân cảm thấy đầu bắt đầu đau: “Đổi đề tài được không? Trò chuyện về cái gì thuần khiết chút”.
Từ Chân lắc đầu: “Không muốn”.
Diệp Quân không biết phải nói gì.
Từ Chân lại hỏi: “Cậu thích Tiểu Thụ chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Thích”.
Từ Chân tiếp tục hỏi: “Tiểu Kính thì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Cũng thích”.
Từ Chân hỏi tiếp: “Còn Tiểu Nhu?”
Diệp Quân trầm mặc.
Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, hắn bèn cười gượng: “Ta với Từ Nhu cô nương không phải mối quan hệ kiểu đó”.
Từ Chân bảo: “Nhưng chẳng phải khi đó Tiểu Nhu thích cậu sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.
Từ Chân liếc nhìn Diệp Quân một cái, không nói gì.
Diệp Quân đột nhiên bảo: “Chân tỷ, nếu ta cưới cả Tiểu Kính lẫn Tiểu Thụ, tỷ… không phản đối chứ?”
Từ Chân cười bảo: “Phản đối làm gì? Chỉ cần hai muội ấy thích cậu là được”.
Diệp Quân yên tâm rồi: “Chân tỷ, tỷ thật tốt”.
Hắn biết rõ địa vị của Từ Chân trong lòng Từ Kính và Bát Uyển cao thế nào, nếu như cô ta thực sự phản đối, chỉ e sẽ rất phiền toái.
Từ Chân chỉ cười cười.
Chợt nhớ tới điều gì, Diệp Quân lại hỏi: “Chân tỷ, tỷ có biết Từ Thụ với Từ Nhu đang ở đâu không?”
Từ Chân đáp: “Ở học viện Ngân Hà”.
Diệp Quân nhíu mày: “Học viện Ngân Hà à?”
Từ Chân gật đầu.