Khôi phục tu vi!
Sức mạnh của một người là sức mạnh của chúng sinh!
Sức mạnh của chúng sinh cũng là sức mạnh của một người!
Trật Tự Đại Đế!
Vào khoảnh khắc Diệp Quân trở thành Đại Đế, sắc mặt Huyền Chính thay đổi, gã hoảng hốt nói: “Cẩn thận…”
Nhưng lúc này, Diệp Quân đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang bỗng lướt qua, người đàn ông áo giáp trắng dẫn đầu cảm nhận được sự đáng sợ của Diệp Quân, con ngươi của y co lại, y không chút do dự siết chặt hai tay, áo giáp trắng trên người rung mạnh, sau đó biến thành một áo giáp hư hồn bao phủ quanh người y, như một ngọn núi to bảo vệ lấy y!
Huyền giáp bảo vệ!
Chiến giáp này không phải chiến giáp bình thường, là thần binh cực phẩm, ở nền văn minh Toại Minh, nó vẫn là một tồn tại vô cùng quý giá, xét cùng cảnh giới, có thần binh này có thể nói là vô địch.
Y không tin kiếm tu trước mắt có thể phá được huyền giáp của y!
Lúc này, kiếm của Diệp Quân đã chém tới!
Xoẹt!
Kiếm của Diệp Quân dễ dàng đâm nát huyền giáp bảo vệ của y mà không có chút trở ngại nào, sau đó đâm thẳng về phía giữa chân mày của y.
Người đàn ông áo giáp trắng trợn tròn mắt, máu tươi tuôn ra từ giữa chân mày của y, thoáng chốc đã bao trùm cả khuôn mặt, y tỏ vẻ khó tin.
Lúc này, Diệp Quân đã tấn công về phía thủ vệ đồng vàng sau lưng y.
Diệp Quân cũng không giết chết những thủ vệ đồng vàng kia mà đè tay trái đang cầm kiếm Thanh Huyên về phía trước, kiếm thế ngút trời trấn áp hoàn toàn đám thủ vệ đồng vàng. Nhưng ngay sau đó, khí thế của nhóm thủ vệ đồng vàng đã áp chế ngược lại Diệp Quân, dù sao cũng đông người, hàng trăm cao thủ cấp bậc Đại Đế cùng hiệp lực ra tay, khí thế đương nhiên là rất đáng sợ.
Nhưng ngay sau khi ngăn cản những thủ vệ đồng vàng kia, hắn lập tức xoay người chém một kiếm về phía Huyền Chính!
Lúc này, kiếm của hắn không chỉ là Đại Đế mà cả hắn cũng đang thuộc cảnh giới Đại Đế, mà hắn và kiếm Thanh Huyên vốn đã hợp nhất, tâm ý tương thông, hai như một, sức mạnh phát huy ra không chỉ đơn giản là một cộng một.
Cảm giác hiện tại của Diệp Quân là, có lẽ hắn thật sự có thể một đấu một với cha!
Khi nhìn thấy mũi kiếm của Diệp Quân chỉ về phía mình, sắc mặt Huyền Chính thoáng chốc thay đổi, đương nhiên gã biết ý đồ của Diệp Quân, rõ ràng là muốn giết giặc phải bắt vua trước!
Lúc này gã cảm thấy vô cùng rung động, vì thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mặt đã mạnh đến mức gã cảm thấy không bình thường.
Đây là cảnh giới Đại Đế sao?
Gã cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì kiếm của Diệp Quân đã chém tới, đối mặt với chiêu kiếm đáng sợ này của Diệp Quân, đương nhiên là Huyền Chính sẽ không ngồi chờ chết, gã siết chặt hai tay, giữa chân mày gã chợt xuất hiện một cái ấn đen, sau đó lơ lửng trên đầu gã, tiếp theo, một tia ám quang bí ẩn kéo xuống, những ám quang này trông rất giống mai rùa, chồng lên nhau bảo vệ lấy hắn!
Ấn Võ Quan!
Đây là quan ấn nhậm chức của gã, đồng thời cũng là một món thần vật cấp bậc Tiên Đế, đây là lá bài tẩy lớn nhất của gã, sử dụng ấn này, gã có thể bất bại trong một khoảng thời gian ngắn, ít nhất chắc chắn không có ai cùng cảnh giới có thể giết hắn.
Nhưng mà, khi kiếm Diệp Quân đâm tới những ám quang kia, nó vẫn chẳng khác nào tuyết gặp dầu sôi, tất cả ám quang đều hoá thành tro bụi, trường kiếm đâm thẳng về phía giữa chân mày của hắn, một dòng máu tươi bắn ra.
Những thủ vệ đồng vàng sau lưng Diệp Quân đồng loạt dừng lại, không dám di chuyển nữa.
Rõ ràng là có lệnh của Huyền Chính.
Thiên địa vô cùng yên tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, trong vũ trụ Thập Hoang bên dưới có những tiếng hoan hô vang vọng, chấn động chân trời.
Thắng rồi!
Bên dưới, Đạo Trí dẫn đầu tỏ vẻ hưng phấn và kích động không thôi, lúc này, ông ta mới nhận ra e rằng thế lực đứng sau Quân Đế không đơn giản chút nào! Dù không bằng nền văn minh Toại Minh, nhưng chắc chắn chênh lệch cũng sẽ không quá lớn.
Mục Sắc nhìn Diệp Quân phía chân trời với vẻ mặt phức tạp, tất cả mọi người đều đánh giá thấp thực lực và lai lịch của Quân Đế này rồi, càng tiếp cận hắn sẽ thấy hắn càng bí ẩn.
Huyền Chính đứng nơi chân trời nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng khó tin.
Phá rồi!
Thiếu niên kiếm tu trước mặt chỉ nhẹ nhàng ra một kiếm đã phá vỡ ấn Võ Quan của ông ta, không đúng, ông ta phát hiện kiếm của Diệp Quân cũng không hề đơn giản!
Thanh kiếm này có vấn đề!
Diệp Quân nhìn chằm chằm Huyền Chính: “Cho ta một lý do để không giết ngươi đi”.
Huyền Chính bật cười: “Ngươi khinh thường nền văn minh Toại Minh của chúng ta, cũng quá coi thường ta rồi”.
Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Không sợ chết à?”
Huyền Chính đối mặt với Diệp Quân mà không hề có vẻ yếu thế: “Ta không muốn chết, nhưng không có nghĩa là ta sợ chết, ta đã ra lệnh cho hơn một trăm thần vệ đồng vàng sau lưng ngươi rồi, chỉ cần ta chết, bọn họ sẽ huỷ diệt vũ trụ này, ta tin dù ngươi có mạnh đến mấy cũng không ngăn cản được bọn họ!”
Diệp Quân im lặng.
Thấy Diệp Quân không nói gì, Huyền Chính như nhìn thấy một chút hy vọng, gã lại nói: “Ngươi…”
Nhưng lúc này, kiếm Thanh Huyên bỗng rung mạnh, chỉ trong nháy mắt, thần hồn của Huyền Chính đã bị nó hấp thu hoàn toàn.
Khi kiếm Thanh Huyên đang hấp thu ký ức của Huyền Chính, mấy trăm thần vệ đồng vàng lập tức lao xuống muốn huỷ diệt vũ trụ Thập Hoang.
Mấy người Đạo Trí bên dưới sợ hãi, cái quái gì thế, không đi đánh Quân Đế lại đến đánh chúng ta?
Diệp Quân bỗng bắt đầu đọc nhẩm một loạt thần chú cổ xưa, chỉ trong nháy mắt, những thần vệ đồng vàng kia đồng loạt dừng lại.
Mà lúc này, tất cả thần vệ đồng vàng đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Thấy những thần vệ đồng vàng kia dừng lại, nhóm Đạo Trí nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bất cứ ai trong những người này đều có thể nghiền nát bọn họ.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, nhẫn không gian của Huyền Chính và người đàn ông áo giáp trắng bay vào tay hắn, hắn nhìn thoáng qua, trong nhẫn không gian của Huyền Chính có hơn hai mươi nghìn đế nguyên cực phẩm và mấy chục nghìn đế phẩm cực phẩm, còn có rất nhiều đế binh, nhưng không có đế mạch cực phẩm.
Trong nhẫn không gian của người đàn ông áo giáp trắng chỉ có mấy nghìn đế nguyên cực phẩm, hơn mười nghìn đế phẩm cực bẩm, chỉ có ba món đế binh, thua xa Huyền Chính.
Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó quay đầu nhìn Đạo Trí bên dưới: “Tuy đã thắng trận chiến này, nhưng lòng người không vững, mọi người lập tức bảo vệ trật tự, tránh có người thừa nước đục thả câu, nếu có người như thế thì phải đánh chết ngay”.
Đạo Trí cung kính đáp: “Tuân lệnh!”
Diệp Quân xoay người biến mất.
Đúng như lời Diệp Quân nói, hiện tại lòng người ở Thập Hoang rất không vững, vì lúc trước khi bàn tay kia đè xuống chẳng khác nào là ngày tận thế, một khi lòng người không vững thì sẽ loạn, cũng may dưới sự hướng dẫn của Đạo Trí, mấy cao thủ của gia tộc Đại Đế và Tiên Tông cùng trấn áp, cục diện mới có thể ổn định.