Đợi thêm chút nữa!
Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, hơi ngạc nhiên.
Người phụ nữ váy trắng khoác tay người đàn ông, dịu dàng nói: “Không vội”.
Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhíu mày.
Vậy thì đợi thêm chút nữa.
Quả thật không vội.
Ngay khi Diệp Quân chọn không dùng kiếm Thanh Huyên, mặc dù thực lực của hắn vẫn chưa mạnh hơn nhưng lòng tin thì tràn đầy.
Tự tin!
Lúc này hắn mới tự tin thật sự.
Ta có nhưng ta không dùng.
Vẻ tự tin này khác với trước kia, lúc này hắn thật sự tin vào bản thân.
Kiếm Thanh Huyên quả thật rất mạnh, chỉ cần hắn sử dụng, hắn tự tin có thể dễ dàng đánh bại yêu thú trước mặt này. Dù sao Bắc Tề Vương có mạnh cỡ nào cũng không cách nào đánh bại được kiếm Thanh Huyên, nhưng hắn biết khó khăn trước mắt có thể dùng kiếm Thanh Huyên vượt qua, khó khăn tiếp theo, hắn vẫn sẽ dùng kiếm Thanh Huyên…
Dù sao kiếm Thanh Huyên cũng là kiếm của cha, trong đó là sức mạnh của cha, không phải của hắn.
Dùng kiếm Thanh Huyên chẳng khác nào gọi người cả.
Bắc Tề Vương trước mặt rất mạnh, rất khó đối phó nhưng hắn vẫn muốn tự mình đối phó. Trận chiến của Diệp Quân và Bắc Tề Vương cũng đến lúc gay cấn nhất, hai người đều đối đầu trực diện với nhau, không ai chịu lùi bước.
Dĩ nhiên Bắc Tề Vương chiếm ưu thế hơn, dù sao sức mạnh thân xác và phòng vệ thân xác của lão ta hơn hẳn Diệp Quân.
Thanh niên áo trắng bên cạnh Sở phu nhân ở trong tối trầm giọng nói: “Diệp Quân sắp thua rồi”.
Sở phu nhân lại lắc đầu.
Thanh niên áo trắng khó hiểu nhìn Sở phu nhân.
Sở phu nhân trầm giọng nói: “Con nhìn xem Diệp Quân đang làm gì kìa?”
Thanh niên áo trắng nhìn Diệp Quân ở phía xa, mặt đầy vẻ ngờ vực và khó hiểu.
Sở phu nhân nói: “Hắn vẫn đang luyện kiếm kỹ đó”.
Thanh niên áo trắng ngạc nhiên.
Sở phu nhân trầm giọng nói: “Chắc là hắn mới luyện được kiếm kỹ này nên vẫn chưa quen, ta thấy hắn đã thất bại mấy lần, đều chém vào không trung… Nhưng bây giờ con nhìn đi, kiếm của hắn ngày càng thần bí và khó đoán, hơn nữa hầu như không hề chém vào không trung nữa. Không chỉ thế, mặc dù bị Bắc Tề Vương trấn áp nhưng sức chiến đấu của hắn càng lúc càng mạnh...”
Thanh niên áo trắng nhìn Diệp Quân, quả nhiên hắn nhận ra đánh đến hiện giờ, mặc dù Diệp Quân bị Bắc Tề Vương áp chế nhưng sức chiến đầu lại càng mạnh.
Đáng sợ thật!
Sở phụ nhân trầm giọng nói: “Có lẽ là do huyết mạch của người này, hơn nữa sức mạnh huyết mạch của hắn có thể mạnh hơn những gì chúng ta thấy, chỉ là hắn không phát huy hết mà thôi”.
Nói đến đây bà ta nhíu chặt mày: “Ác thú, Linh Tộc… sức mạnh huyết mạch đáng sợ… thế gian này thế mà vẫn có thế lực mạnh như vậy”.
Thanh niên áo trắng trầm giọng nói: “Nhà họ Thần xong đời rồi”.
Sở phu nhân lại lắc đầu: “Chưa chắc”.
Thanh niên áo trắng khó hiểu.
Sở phu nhân khẽ nói: “Năm đó tổ tiên nhà họ Thần là một cường giả cực kỳ đáng sợ”.
Thanh niên áo trắng nói: “Chín phần thần tính sao?”