Chu Phạn lắc đầu: “Ta đã bảo họ lui đi rồi”.
Quân Thần Sách đúng là rất mạnh nhưng không thể đối phó với cô gái này, vì sẽ tổn thất quá nghiêm trọng.
Vua đối đầu với vua.
Tướng đối đầu với tướng.
Quân Thần Sách hy sinh ở đây không có ý nghĩa gì.
Đạo Quân khẽ gật đầu: “Quả thật là thế”.
Ngay lúc này Từ Thiên bỗng bước ra, ông ta quay đầu lại nhìn Chu Phạn, hai tay chắp thành chữ thập: “Điện hạ, ta có một yêu cầu”.
Chu Phạn gật đầu: “Ông nói đi”.
Từ Thiên nhìn Diệp Quân vẫn còn hôn mê, sau đó nói: “Sau này, ta mong Diệp công tử hứa rằng ngày nào hắn còn sống, chùa Phạn Thiên ta sẽ còn tồn tại ngày đó”.
Chu Phạn cúi đầu nhìn Diệp Quân hôn mê trong lòng, gật đầu: “Ta đồng ý thay hắn”.
Đạo Quân nhìn Từ Thiên, hoảng sợ nói: “Hồ đồ, ngươi muốn thiêu đốt thần hồn à?”
Từ Thiên tức giận nói: “Thiêu đốt con mẹ ngươi đấy, ông đây muốn gọi tổ tông”.
Dứt lời, ông ta lấy một quyển kinh cổ ra, nhìn quyển kinh trong tay, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nói: “Vật này vốn là để đề phòng đạo môn của ngươi và hoàng thất Đại Chu, nhưng hôm nay”.
Dứt lời, ông ta nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn: “Ta đánh cược một lần, nếu cược thắng, ta sẽ mang về cả vạn thế phúc phần cho chùa Phạn Thiên, không uống công cứu mạng của sư phụ năm đó; nếu cược thua thì chết mà thôi”.
Dứt lời, ông ta ngồi xuống, khoanh chân lại, hai tay chắp thành chữ thập, bắt đầu niệm kinh.
Cô gái áo đỏ ở đằng xa nhìn Từ Thiên, mỉm cười không có ý ra tay ngăn cản.
Chu Phạn nhìn cô gái áo đỏ, sau đó nói: “Đi”.
Dứt lời, cô ta dẫn mấy người Diệp Quân xoay người rời đi.
Cô gái áo đỏ nhìn Chu Phạn ở đằng xa khẽ cười, vẫn không ngăn lại.
Lúc này cuốn kinh cổ trước mặt Từ Thiên bỗng rung chuyển, sau đó một câu kinh Phật vang lên từ trong đó.
“A Di Đà Phật”.
Lúc này, một luồng sáng vàng tỏa ra từ trong quyển kinh, một hòa thượng mặc áo vải chậm rãi bước ra từ trong ánh sáng vàng đó, trong tay cầm ngọn đèn dầu đang cháy, ánh sáng mờ ảo như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Từ Thiên vội đứng dậy, hai tay chắp lại thành chữ thập: “Bái kiến sư tổ”.
Sư tổ!
Người lập ra chùa Phạn Thiên, Khô Đăng Tăng Nhân.
Cô gái áo đỏ nhìn Khô Đăng Tăng Nhân, sau đó lại thấy một cây mía ra, sau khi gặm một miếng, cô ta cười nói: “Ta thích đánh kiểu gọi người ở đằng sau ra như vậy lắm”.
Khô Đăng Tăng Nhân nhìn cô gái áo đỏ, vẻ mặt hiền từ: “Ác Đạo Minh”.