Diệp Quân nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên, hắn vốn còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy bản thân lại không quyết đoán rồi?
Nếu lỗi do hắn thì hắn gánh vác tất cả trách nhiệm cũng đâu sai?
Nghĩ thế, Diệp Quân đột nhiên ôm lấy Ngao Thiên Thiên, sau đó cúi người hôn xuống.
Đột nhiên bị Diệp Quân hôn, cơ thể Ngao Thiên Thiên cứng đờ như bị điện giật, trợn tròn hai mắt.
Diệp Quân cũng không được voi đòi tiên, hắn buông Ngao Thiên Thiên ra, lúc này Ngao Thiên Thiên siết chặt tay đánh lên ngực hắn.
Diệp Quân không né tránh mà nhắm nghiền hai mắt đứng thẳng.
Nhưng đợi một lúc lâu, hắn lại phát hiện không có tiếng động, hắn chậm rãi mở mắt ra, nắm đấm của Ngao Thiên Thiên dừng lại ở chỗ cách lồng ngực hắn một tấc.
Lúc này, khuôn mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, xinh đẹp không tả xiết.
Diệp Quân nhếch miệng cười, nắm chặt lấy tay cô ấy.
Ngao Thiên Thiên liếc hắn: “Cười ngây ngô gì đấy”.
Diệp Quân không nói gì, hắn kéo Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi về phía xa.
Ngao Thiên Thiên chợt khẽ nói: “Tiểu Quân, ta thích nơi này”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích, sau này chúng ta sẽ định cư ở đây, được chứ?”
Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn hắn: “Thật sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu.
Ngao Thiên Thiên cười nói: “Ở mãi nơi này nhất định sẽ chán, chúng ta thỉnh thoảng quay lại là được rồi”.
Diệp Quân đáp: “Cũng đúng”.
Ngao Thiên Thiên nhìn thoáng qua Diệp Quân, khẽ mỉm cười, tay phải của cô ấy nắm chặt lấy tay hắn, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, thật ra… khi nãy ta rất sợ”.
Ngao Thiên Thiên thắc mắc: “Sợ gì cơ?”
Diệp Quân đáp: “Sợ muội thật sự chọn rời đi”.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu, hắn nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên: “Thật ra muội hiểu rõ nỗi sợ hãi của ta khi nãy hơn cả ta nữa, đúng không?”
Ngao Thiên Thiên cúi đầu.
Cô ấy và Diệp Quân ký khế ước, hai người dung hợp, thật ra cô ấy có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của Diệp Quân.
Diệp Quân nói đúng, hắn có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa được cô ấy!
Ngao Thiên Thiên khẽ mỉm cười: “Vì huynh mà ta còn có thể chết, sao lại rời xa huynh được? Trừ khi huynh không muốn ta đi theo huynh”.
Diệp Quân buông tay Ngao Thiên Thiên ra, sau đó thuận thế ôm lấy eo cô ấy: “Chúng ta đều phải sống tốt”.
Ngao Thiên Thiên gật đầu.
Hai người tiến về phía trước dọc theo con đường đá, trải qua chuyện khi nãy, hai người cũng không còn ngăn cách nữa, vì đều không thể mất đi nhau.