Vừa rồi nó đã phải chịu đựng rất nhiều khi chống đỡ lôi kiếp màu đen đó.
Vô Biên Chủ lập tức nói: “Ngươi không đi, ta cũng không đi”.
Tháp gia: “... “.
Diệp Quân: “…”
Vô Biên Chủ mang Tháp gia đi đến bên cạnh Diệp Quân, Tháp gia trực tiếp bay trở lại trong cơ thể Diệp Quân, nó chợt nhận ra vẫn là tên khốn này tốt hơn, ít nhất hắn sẽ không dùng nó làm lá chắn.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân, ông ta phát hiện sợi dây nhân quả màu đỏ như máu trên người Diệp Quân, kinh ngạc nói: “Ngươi..”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm chỗ sâu trong hư không, ý chí chiến đấu trong mắt không hề suy giảm: “Tiền bối, ngài mang cô bé kia đi đi, sắp xếp ổn thỏa cho nàng, ta sẽ ngăn cản bản thể của bọn họ”.
Vô Biên Chủ lập tức khiếp sợ, mẹ kiếp, từ khi nào tên này trở nên dũng cảm như vậy?
Ông ta vội vàng tóm lấy Diệp Quân đang định lao tới: “Tiểu tử, đừng xúc động, ngươi quên mục đích chuyến đi của chúng ta rồi sao? Chúng ta đến đây không phải để đánh nhau”.
Diệp Quân lắc đầu: “Tiền bối, chúng ta đã không thể rời đi”.
Vô Biên Chủ im lặng, ông ta nhìn vào sâu trong hư không, ở nơi sâu đố có một luồng áp lực kinh khủng tràn ra, dựa theo hơi thở này mà nói thì những người này ít nhất đều là cường giả phá vòng cấp chín.
Trận chiến này... thực sự không thể tránh khỏi.
Diệp Quân cầm Kiếm Thanh Huyên trong tay phải chặn ngang ở trước mặt, tay trái của hắn chỉ từ chuôi kiếm và từ từ trượt theo lưỡi kiếm sang bên trái, Kiếm Thanh Huyên khẽ run lên, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự sôi trào lên như nước đang sôi và không ngừng kích động.
Ý chí chiến đấu!
Vô Biên Chủ kinh hãi nhìn Diệp Quân, lúc này ông ta mới thực sự nhận ra, tiểu tử này hoàn toàn khác với những gì ông ta nghĩ trước đó.
Thế.
Lúc này, Diệp Quân có một cảm giác “thế” mà hắn chưa từng thấy qua trước đó, đó là loại khí thế “Ta đánh không lại ngươi, nhưng ta vẫn dám đánh ngươi”.
Không chỉ Vô Biên Chủ, mà cả Tháp gia cũng có chút kinh hãi. Lúc này, nó nhìn thấy bóng dáng của Dương Diệp trên người Diệp Quân.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, lát nữa ngài mang cô bé và Tháp gia đi, các ngươi ở đây, chỉ có thể liên lụy tới ta”.
Tháp gia: “...”.
Sắc mặt Vô Biên Chủ lập tức tối sầm lại, tiểu tử này nói chuyện kiểu gì vậy?
Vô Biên Chủ còn muốn nói gì nữa, nhưng vào lúc này, ở chỗ sâu trong hư không, ba luồng hơi thở đáng sợ kia đột nhiên dâng lên gấp mấy chục lần, chỉ phút chốc, toàn bộ hư không vô tận trực tiếp trở nên hư ảo, áp lực của hơi thở đáng sợ kia đè ép đến mức cả Diệp Quân và Vô Biên Chủ đều không thở được.
Sắc mặt của hai người đều trở nên nghiêm nghị, Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào sâu trông bầu trời đầy sao kia, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Tháp đột nhiên run giọng nói: “Quan chủ mẫu đã dặn đánh không lại thì chạy, chúng ta chạy đi”.
Vô Biên Chủ không nói chuyện.
Diệp Quân nhìn chằm chằm chỗ sâu trong hư không: “Tháp gia, ta biết ngươi chỉ là giả vờ mà thôi, bao năm qua, từ khi theo ông nội của ta đến bây giờ đi theo ta, có trường hợp lớn nào ngươi chưa từng thấy sao? Làm sao ngươi có thể sợ ba kẻ phá vòng cấp chín cỏn con được chứ..”.
Tháp gia trực tiếp ngắt lời Diệp Quân: “Ngươi đừng hòng dụ dỗ ông đây, ta có chết cũng không đứng ra chịu đòn đâu, để Vô Biên Chủ này đi đi, mẹ kiếp, chỉ biết rửa chân mỗi ngày, không biết đôi chân đó có gì hay ho mà rửa hoài”.
Vô Biên Chủ cười khà khà: “Thật sự chỉ là một cái tháp…”
Tiểu Tháp khinh thường nói: “Ta biết nhiều hơn các ngươi rất nhiều, không phải rửa chân một hồi biến thành gội đầu sao?”
Vô Biên Chủ cực kỳ kinh ngạc.
Diệp Quân: “…”
Đúng lúc này, trong chỗ sâu của hư không đột nhiên xuất hiện ba tiếng bước chân.
Diệp Quân hơi nheo mắt lại: “Tới rồi”.
Khi hắn nói, huyết mạch điên cuồng trong cơ thể hắn bắt đầu sôi lên.
Ý chí chiến đấu ngút trời!
Ai nói phá vòng cấp một không giết được phá vòng cấp chín?
....