Đạo Cổ Thụ cau mày: “Sắp phải giao chiến rồi mà họ vẫn chưa đến ư?”
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Không biết”.
Đạo Cổ Thụ trầm giọng hỏi: “Bên phía các ngươi có bao nhiêu khả năng thắng?”
Cô ấy biết người phụ nữ kia rất mạnh, nhưng nền văn minh Sâm Lâm hiện tại cũng không dễ bắt nạt.
Nhị Nha nhìn Đạo Cổ Thụ, sau đó nói: “Ngươi đưa thứ trong cơ thể mình cho ta thì ta sẽ nói với ngươi”.
Đạo Cổ Thụ lập tức sa sầm mặt.
Cô bé trước mắt vẫn còn có ý đồ với bảo vật trong người cô ấy.
Lúc trước cô ấy có thể sống sót là vì món bảo vật đó, mà cô ấy cũng che giấu nó rất kỹ, nhưng không ngờ vẫn bị hai người này phát hiện.
Khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn ngấp nghé bảo bối của cô ấy.
Nhị Nha chợt nói: “Không cần cho chúng ta, chỉ cho chúng ta xem thử thôi cũng được”.
Đạo Cổ Thụ nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, nét mặt chúng vô cùng ngây thơ và vô hại.
Đạo Cổ Thụ lắc đầu.
Không phải cô ấy hẹp hòi, mà là bảo vật đó rất quan trọng với cô ấy, nếu không có nó thì cô ấy đã chết rất nhiều lần rồi.
Nhị Nha lạnh nhạt nói: “Chúng ta không phải người xấu, ngươi không cần đề phòng chúng ta như thế, chúng ta rất ít khi cướp bóc. Nếu không tin ngươi có thể hỏi Tiểu Bạch, nó là Linh Tổ, nó không biết nói dối đâu”.
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, nhanh chóng vung móng vuốt.
Đạo Cổ Thụ nhìn hai đứa nhóc, không nói gì.
Nhị Nha lại nói: “Ngươi cảm thấy cháu trai ta thế nào?”
Đạo Cổ Thụ nghi ngờ: “Có ý gì?”
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Nếu ngươi cho chúng ta xem thử bảo bối kia, chúng ta sẽ giới thiệu cháu trai cho ngươi”.
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu tỏ vẻ có thể làm như thế.
Đạo Cổ Thụ: “…”
Nhị Nha nói tiếp: “Cháu trai ta đẹp trai, còn có nhiều chỗ dựa, giàu có, chung tình, ngươi có thể suy xét xem”.
Chung tình?
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhị Nha, nét mặt Nhị Nha không chút thay đổi, vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Bạch: “…”
Lúc này, dường như Nhị Nha cảm nhận được điều gì đó, cô bé chợt cau mày, dẫn theo Tiểu Bạch rời khỏi Tiểu Tháp.