Bọn họ bắt đầu so tài.
Hai người lần đầu tiên giao chiến, thế mà Diệp Quân tấn công dũng mãnh vô cùng, khiến Bát Uyển cũng có phần chịu không nổi.
Đến nước suýt nữa cũng cạn kiệt!
Đang nói nước trong suối.
Thì ai bảo gần đây thời tiết khô khan nực nội làm gì…
Sau hai giờ đại chiến, song phương đều mệt đến rã cả người. Nói rồi nhé, là vì trời nóng...
Một hồi lâu sau, Diệp Quân nằm ở một bên.
Cảm giác như mình vừa mơ một giấc mộng.
Nhưng người trong lòng lại chân thực vô cùng.
Đúng lúc này, một luồng khí tức hùng hậu ập đến từ chân trời khiến thời không nơi ấy trở nên vặn vẹo.
Hai người lập tức rời khỏi suối nước nóng, mặc quần áo lại chỉnh tề.
Diệp Quân nhìn lên, thấy Âm Thần đang lao tới.
Nhưng bà ta lại đang bị Tháp gia ngăn cản.
Quanh tòa tháp tản ra một quầng sáng đỏ nhạt.
Có thể thấy người đang giữ chân Âm Thần không phải nó mà là người phụ nữ bí ẩn kia.
Bát Uyển đứng cạnh Diệp Quân khẽ nhíu mày lại, không nói gì.
Hắn nhìn sang, chợt phát hiện hình như cô ấy đã trở nên khác xưa.
Bỗng giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu hắn: “Đi vào nhà trúc!"
Vào nhà trúc?
Diệp Quân không chút chần chừ, lập tức kéo Bát Uyển chạy vào trong.
Vừa bước vào, hắn ngây ngẩn cả người.
Bởi bên trong là một không gian khác!
Là một vùng tinh không!
Trong đó có vô vàn kệ sách xếp san sát nhau, nhìn sơ thôi cũng thấy được ít nhất là trăm triệu quyển sách.
Nhiều vậy ư? Sắc mặt Diệp Quân đanh lại.
Giọng nói bí ẩn lại vang lên: “Tìm một quyển sách cổ màu vàng đi”.
Sách cổ màu vàng?
Diệp Quân nhíu mày. Lượng sách ở nơi này quá nhiều, hắn lại không thể dùng thần thức, bảo làm như vậy thì khó như lên trời.
Bỗng Bát Uyển thốt lên: “Ta biết nó ở đâu!"
Rồi dắt tay hắn đi tới trước.
Diệp Quân hỏi: “Nàng nghe thấy tiền bối ư?"
Bát Uyển chỉ chớp chớp mắt nhìn lại, không trả lời.
Làm Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười, thầm nhủ cô gái này đúng là ngày càng bí ẩn.