Tô Tử nhìn Diệp Quân nói: “Uống!”
Nói rồi cô ấy cầm chai bia lên chạm vào chai bia của Diệp Quân, uống liền vài ngụm.
Tô Tử còn muốn uống, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn lại: “Đừng uống nữa”.
Tô Tử vẫn lắc đầu, uống cạn bia trong chai.
Diệp Quân cau mày.
Tô Tử vẫn muốn uống, lúc này Diệp Quân nói: “Còn uống nữa là tôi giận đấy”.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, mặt đỏ như quả táo: “Không uống thì không uống!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chúng ta về đi”.
Vốn anh còn muốn hỏi thăm tin tức của Vô Biên Chủ, nhưng bây giờ Tô Tử thế này, chỉ có thể tạm thời gác lên.
Diệp Quân đưa Tô Tử ra khỏi nhà hàng, hai người lên xe, Tô Tử rất tự nhiên dựa vào vai Diệp Quân.
Xe chuyển động.
Mà khi sắp đến khu dân cư Tử Quận, Tô Tử chợt lên tiếng: “Dừng lại”.
Tài xế nhanh chóng dừng xe lại.
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi bộ đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người xuống xe, bước đi bộ.
Tô Tử đột nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Quân giống như đôi tình nhân, nhưng bước chân cô ấy rất bồng bềnh, không vững.
Cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay, Diệp Quân do dự, muốn rút ra nhưng Tô Tử lại ôm chặt hơn.
Tô Tử đột nhiên nói: “Tôi hỏi anh một câu, anh phải trả lời thành thật nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Tô Tử hỏi: “Nếu để tôi và Uyển Du làm… làm bạn gái anh, anh sẽ chọn ai?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó đáp: “Bạn gái thôi mà… không thể chọn cả hai à?”
Tô Tử lườm Diệp Quân: “Anh mơ đẹp lắm!”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Có phải bạn gái còn có ý khác không?”
Tô Tử gật đầu: “Đúng”.
Diệp Quân tò mò: “Có ý gì nữa?”
Tô Tử suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Bạn gái thân thiết hơn bạn bè!”
Diệp Quân hỏi: “Là vợ ấy hả?”
Tô Tử lắc đầu: “Không phải, chưa phải là vợ, nhưng hơn bạn bè”.
Diệp Quân khó hiểu: “Đây là quan hệ gì chứ?”
Tô Tử bình tĩnh nói: “Là không kết hôn nhưng có thể ngủ cùng nhau đấy”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng dờ.