Mười một tên cường giả ba phần thần tính đồng loạt xông lên, uy thế khủng bố đến mức chỉ vỏn vẹn một luồng uy áp thôi, đã khiến cho tinh hà ở đây sục sôi.
Sắc mặt của đám người Tư Mã Phong trắng bệch như giấy. Những cường giả trước mắt này, hoàn toàn không phải là người mà bọn họ có thể chống lại.
Lúc này, chân phải Diệp An khẽ dẫm xuống một cái, cả người đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Vụt!
Một luồng thương mang vụt qua.
Khí thế như sấm sét.
Cùng với đó là một âm thanh lanh lảnh, chói tai đột ngột vang lên. Mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính đó ngay lập tức dừng lại.
Diệp An đã xuất hiện ở đằng sau, cách bọn họ hơn mười trượng.
Hai mắt của mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính mở lớn, ở cổ họng của bọn họ bị thương đâm qua, máu tươi chảy ra như suối.
Một nhát thương trong nháy mắt đã tiêu diệt mười một người!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Chu Ngôn ở cách đó không xa hoàn toàn không thể tin được: “Sao lại có thể như vậy được?”
Ông ta lúc này đã thực sự sợ hãi rồi.
Mười một cường giả cảnh giới ba phần thần tính đấy!
Cường giả như này ở Đại Chu đã thuộc vào bậc trung rồi đấy.
Vậy mà bây giờ lại bị hạ trong tích tắc.
Đám người Tư Mã Phong thấy vậy thì vô cùng vui mừng. Bọn họ không ngờ, thực lực của tỷ tỷ Viện trưởng lại đáng sợ như vậy. Nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi, Viện trưởng mạnh như vậy, người làm tỷ tỷ sao có thể yếu đuối được chứ!
Sau khi Diệp An dùng một nhát thương giết hết mười một tên cường giả cảnh giới ba phần thần tính, cô ấy chậm rãi xoay người nhìn về phía Chu Ngôn. Bắt gặp ánh mắt của Diệp An, trong lòng Chu Ngôn lập tức sợ hãi, ông ta vội nói: “Ngươi dám giết cường giả Đại Chu ta sao?”
Đại Chu!
Diệp An nhìn Chu Ngôn, ánh mắt bình tĩnh như nước: “Ông cho rằng Đại Chu rất mạnh sao?”
Trong lòng Chu Ngôn kinh sợ, ông ta lúc này mới đột nhiên hiểu ra, người phụ nữ trước mặt này căn bản không sợ Đại Chu.
Ở bên khác, Trần Tiêu đã muốn chết luôn rồi. Chu Ngôn không nhìn rõ tình hình, lẽ nào ông ta lại không nhìn ra sao?
Đây chính là tỷ tỷ của Viện trưởng đó.
Cô ấy sao có thể sợ Đại Chu của ngươi được.
Ngay cả Viện trưởng mà cô ấy còn không sợ!
Dùng Đại Chu để uy hiếp cô ấy, đây không là chuyện nực cười sao?
Nếu đầu hàng sẽ không bị giết thì bây giờ ông ta sẽ lập tức đầu hàng.
Nhưng ông ta hiểu rõ, mọi việc đã đến nước này rồi, cho dù ông ta có đầu hàng, thì ông ta và nhà họ Trần cũng đều sẽ không có kết cục tốt.
Nghĩ đến đây, Trần Tiêu quay đầu nhìn Chu Ngôn ở cách đó không xa. Bây giờ Đại Chu chính là niềm hy vọng duy nhất của ông ta.
Trần Tiêu tụ khí truyền âm cho Chu Ngôn: “Chu gia chủ, sự việc đã tới nước này, chúng ta đã không còn đường lui rồi. Chỉ có trừ khử cô ta, ta và ông mới có thể tiếp tục sống”.
Ông ta hiểu rõ, sức ảnh hưởng của Diệp An này không phải là thứ mà Phương Ngự có thể so sánh được. Nếu cô ấy quay về vũ trụ Quan Huyên báo lại mọi chuyện ở đây. Vậy thì đến lúc đó, cho dù là Đại Chu cũng không thể trấn áp chuyện này được.
Nghe thấy lời của Trần Tiêu, sắc mặt của Chu Ngôn vô cùng u ám. Sao ông ta lại không muốn trừ khử cô gái này chứ?
Nhưng thực lực của cô gái này thực sự quá mạnh.
Ngay cả cường giả cảnh giới ba phần thần tính ở trước mặt cô ấy cũng chỉ giống như một con kiến.
Lúc này, Trần Tiêu lại nói tiếp: “Chu gia chủ, chúng ta đã không còn đường lui rồi”.
Đường lui!
Lời này lập tức khiến cho Chu Ngôn tỉnh ngộ. Quả thực, ông ta bây giờ đã không còn đường lui nữa. Bây giờ không phải ngươi chết thì là ta chết.