Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Ta rút lại lời vừa nói, ngươi không ngu ngốc."
Mãng Bố lúc này mới hài lòng, lạnh lùng nói: "Đi đi!"
Diệp Quân cầm kiếm đứng dậy và trực tiếp biến mất ở cuối thiên hà.
Khoảng nửa khắc sau khi Diệp Quân rời đi, một ông lão xuất hiện, ông lão nhìn Mãng Bố: "Diệp Quân đó đâu?"
Mãng Bố nói: “Ta thả hắn đi rồi.”
Ông lão đột nhiên nổi giận, "Ngươi... ngươi điên rồi à? Ngươi..."
Mãng Bố nói: “Lão đừng lo, ta tin rằng hắn đã bị ma lực về nhân cách và tấm lòng vĩ đại của tôi khuất phục, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ đến đấu tay đôi với ta, sau đó ta sẽ quang minh chính đại đánh bại hắn. đến lúc đó, ta sẽ tha mạng cho hắn, thuận thế thu phục hắn, sử dụng hắn cho Đông Hoang chúng ta... Lão Mặc, đừng chỉ có biết đánh đánh giết giết, phải học cách dùng đầu óc, dùng đầu óc, có biết không?”
Ông lão: "......"
....
Sắc mặt lão Mặc cực kỳ khó coi!
Tên này lại thả người đi.
Nếu không phải lo lắng trước thực lực đáng sợ của tên này, lão hẳn là muốn chửi bới rồi. Đây đúng là một trò đùa thiếu suy nghĩ!
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lão Mặc, Mãng Bố tiếp tục cười nói: "Lão Mặc, đừng lo, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của ta. Lão cứ yên tâm!"
Lão Mặc liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Lời này ngươi đi mà nói với Điện chủ đi!”
Nói xong, bóng lão đã biến mất ở nơi xa.
Thần Minh đã chết, hiện tại mối đe dọa lớn nhất đối với Đông Hoang là người kế vị của Thần Minh, Diệp Quân, đặc biệt là Diệp Quân này có thể còn có đột phá, nếu không tận dụng cơ hội để giết hắn vào lúc này, sẽ trở thành một mối hoạ lớn trong tương lai, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
Diệp Quân nhất định phải chết!
Nhìn thấy Lão Mặc biến mất ở nơi xa, Mãng Bố lắc đầu: “Một người như Mãng phu, khó thành vĩ nhân.”
...
Trong đường hầm không gian và thời gian, Diệp Quân cầm kiếm bước đi, vẻ mặt ngưng trọng.
Khoảnh khắc gặp được chủ nhân của Đại Đạo Bút, hắn đã biết mọi chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, tuy rằng đối phương đã bị trấn áp nhưng hắn biết người này nhất định còn có kế hoạch dự phòng.
Hệ Ngân Hà!
Ánh mắt Diệp Quân dần dần trở nên lạnh lùng.
Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, buộc không được nghĩ tới tên cẩu đại đạo trong hệ Ngân Hà đó nữa, hắn nhìn kiếm ý trên người mình, kiếm ý kỳ thực đang biến hình, nhưng lúc này hắn không có thời gian để đột phá, hắn đã có thể cảm nhận được bản thân mình đã đạt đến điểm giới hạn, chỉ cần một chút thời gian…
Đúng lúc này, Mục tu nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
Diệp Quân nói: "Có thể liên lạc với thần bảo vệ Thần Minh ở Hoang Hải đó không?"
Mục tu nữ lắc đầu: “Thật ra bọn ta biết rất ít rất ít về cô ấy.”
Diệp Quân có chút nghi hoặc.
Mục tu nữ trầm giọng nói: “Bọn ta chỉ biết cô ta đã từng là tỷ muội tốt với chủ nhân, cùng nhau sáng lập văn minh Thần Minh, nhưng sau đó không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, thế là ai đi đường nấy ... "
Diệp Quân nói: "Vậy chúng ta đi tìm cô ta..."
Mục tu nữ nói: “Không sao, chủ nhân bảo ngươi đi tìm cô ta, nhất định có ý gì sâu xa.”
Diệp Quân vẫn im lặng không nói gì.
Mục tu nữ nhìn chằm chằm vào cuối đường hầm không gian và thời gian, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên nói: "Vào tháp."
Vừa nói, không đợi Mục tu nữ lên tiếng, hắn trực tiếp đưa cô ta đi vào trong tòa tháp nhỏ, tiếp đó, hắn dừng lại, thân hình run rẩy, rời khỏi đường hầm không gian và thời gian, xuất hiện trong tinh hải rộng lớn bên ngoài.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cuối tầm mắt, nơi đó có một pháp trận đen tuyền, từ trong trận pháp có vô số tia sét đen lóe lên, sóng nước cuồn cuộn, sức mạnh của sấm sét và tai họa không ngừng tuôn ra.
Diệp Quân im lặng.