Diệp Quân nhìn cô ấy: “Thứ nhất, Lưu Trung biết những người đó mạnh, nhưng những quản sự bên dưới chắc chắn sẽ không biết, thứ hai những quản sự đó cũng đều có dã tâm, nếu Lưu Trung ngã xuống, bọn họ sẽ có cơ hội thăng chức. Thứ ba, nói với bọn họ nếu bọn họ chịu giúp đỡ chuyện này, Kiếm Tông sẽ nợ ơn bọn họ…”
Ngu Ngưng trầm giọng nói: “Nếu bọn họ vẫn không đồng ý thì sao?”
Diệp Quân khẽ đáp: “Vậy thì chứng mình Tiên Bảo Các của Thanh Châu đã nát lắm rồi”.
Ngu Ngưng nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.
“Ta cần làm gì?”
Lúc này, Việt Kỳ chợt lên tiếng.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Việt Kỳ: “Không biết Việt tông chủ có hứng thú học một chiêu kiếm kỹ không”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm hắn: “Kiếm kỹ gì?”
Diệp Quân đáp: “Tuế Nguyệt”.
Sức mạnh thời không Tuế Nguyệt là thứ mà hắn và Nhất Niệm học, vũ trụ Quan Huyên hiện tại hoàn toàn không có ai biết được kiếm kỹ này.
Việt Kỳ cất lời: “Cho ta xem qua”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó chỉ tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Việt Kỳ, vô số thông tin tràn vào đầu bà ta.
Nét mặt Việt Kỳ dần trở nên nặng nề, một lúc lâu sau đó, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Rốt cuộc ngươi là ai”.
Thật ra bà ta đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi.
Diệp Quân lắc đầu: “Tạm thời không thể cho bà biết được”.
Việt Kỳ nhìn hắn, sau đó nói: “Ngươi không phải đến từ nền văn minh bên ngoài, đúng không?”
Hiện tại bên ngoài có rất nhiều nền văn minh, bà ta khá sợ gian tế.
Đương nhiên Diệp Quân hiểu ý Việt Kỳ, hắn mỉm cười nói: “Ai cũng có thể là gian tế, nhưng ta là người không có khả năng đó nhất”.
Sau đó, hắn lại thêm một câu: “Viện trưởng là tín ngưỡng của ta”.
Việt Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.
Khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu hướng dẫn Việt Kỳ và các kiếm tu.
Thời gian không nhiều.
Dù là tạm thời ôm chân Phật, nhưng có chỉ điểm của Diệp Quân, hơn nữa bọn họ đều là thiên tài yêu nghiệt, lĩnh ngộ khá nhanh, vì thế không mất quá nhiều thời gian, hai mươi kiếm tu đều đã có thể nắm giữ được kiếm trận tinh hà…
Việt Kỳ càng khỏi phải nói, Diệp Quân chỉ nói một lần bà ta đã làm quen được rồi.
Thiên phú kiếm đạo của bà ta cũng rất yêu nghiệt.
Tiên Bảo Các Thanh Châu.
Ngoài Lưu Trung quản sự, thật ra Tiên Bảo Các còn có mấy quản sự nữa, mỗi người đều có quyền mật tấu lên tổng các, hơn nữa không cần thông qua sự đồng ý của chủ quản sự, sở dĩ làm thế là vì sợ chủ quản sự nắm quyền, làm theo ý mình.
Ngu Ngưng tìm đến một quản sự trong đó, quản sự này tên Chu Vũ, tìm đến ông ta đương nhiên là có nguyên nhân.
Thật ra sau khi quản sự nhiệm kỳ trước được điều đi, ông ta vốn là Phó chủ quản sự vốn nên được thăng cấp thành chủ quản sự, nhưng không ngờ Tiên Bảo Các chợt phái một chủ quản sự đến.
Những năm gần đây, Chu Vũ liên tục bị chèn ép.
Trong mật thất.
Chu Vũ nhìn Ngu Ngưng: “Ngu Ngưng cô nương, cô đến tìm ta chắc chắn là vì ta và tên khốn Lưu Trung kia có mâu thuẫn nhau, nhưng ta xin nói thẳng, dù tên khốn Lưu Trung này lên chức dựa vào quan hệ, nhưng ông ta không phải một kẻ ngốc, lần này nếu ông ta đã dám đắc tội với Kiếm Tông đứng về phía bên kia, thì ta dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết thực lực bên kia đáng sợ đến mức nào… Dù ta rất muốn đào một tổ tiên của ông ta lên, nhưng ta không muốn chết”.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Chu Vũ: “Ông có muốn biết vì sao Kiếm Tông của ta phải liều mạng bảo vệ thiếu niên kiếm tu kia không?”
Chu Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải vì các người bị…”
Nói đến đây, ông ta vội vàng dừng lại.
Kiếm Tông nổi tiếng là cứng đầu…
Ngu Ngưng bình tĩnh nói: “Ông thật sự nghĩ vậy sao?”