Không ai lên tiếng.
Việt Kỳ: “Vậy người này sẽ đứng đầu bảng xếp hạng nội môn”.
"Ta phản đối!"
Một thiếu niên áo đen bất ngờ xuất hiện trên đài, nhưng chưa kịp mở miệng thì Diệp Quân đã biến mất.
Thiếu niên hốt hoảng muốn ra tay, chỉ một giây sau đã bay ra mấy chục trượng, ngã xuống đất co quắp trong cơn hôn mê.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ai phản đối nữa?"
Hắn biết mình cần phải ra tay dứt khoát để bọn họ sợ, bằng không sẽ càng phiền toái.
Những nguời khác trố mắt nhìn nhau, không ai hó hé gì.
Việt Kỳ vươn tay đẩy một chiếc nhẫn sang cho Diệp Quân: “Phần thưởng của hạng nhất nằm trong đây”.
Rồi bà ta biến mất.
Diệp Quân nhìn vào trong, thấy một quyển kiếm kỹ cấp Thiên, hai nghìn viên linh tinh cực phẩm, một chút đan được, quý giá nhất là đan Phá Cảnh giúp tăng cảnh giới.
Hắn thu nhẫn vào, ngự kiếm bay tới chỗ Dương Dĩ An, thấy cô bé cười toe nói: “Hạng nhất!"
Diệp Quân cười: “Nhưng mà hơi bịp”.
Rồi kéo Dương Dĩ An lên, biến mất ở nơi xa.
Hai người đi đến nơi Phó Cát ở, lại phát hiện An Mộc Cẩn cũng ở đây.
An Mộc Cẩn đang hỏi Phó Cát: “Hắn có uy hiếp ngươi không?"
Phó Cát lắc đầu: “Không có”.
An Mộc Cẩn nổi giận: “Vậy tại sao lại từ bỏ? Ngươi có biết ngươi là kiếm tu không...”
Phó Cát im lặng.
Diệp Quân xen vào: “Ta bảo hắn làm vậy”.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên quay lại: “Ngươi...”
Diệp Quân gật đầu.
Mặt An Mộc Cẩn vặn vẹo đi: “Diệp huynh...”
Thấy Diệp Quân đi tới, y cả giận gắt lên: “Các ngươi đang làm nhục ta!"
Dương Dĩ An lên tiếng: “Ngươi phải đi tìm ông Đại trưởng lão nhà họ An mới phải. Nhà Phó Cát chỉ bán bánh bao, làm sao chọi lại với nhà các ngươi? Nhà họ An tới nói chuyện, y không biết thức thời thì ai biết còn bị gì đâu!"
An Mộc Cẩn ngẩn ra, đoạn gật đầu: “Cô nương nói phải”.
Rồi xoay người đi được mấy bước thì quay lại nói với Phó Cát: “Lần này ta từ bỏ vị trí chủ lực, ngươi và Diệp huynh tham gia đi”.
Phó Cát sững sờ: “An huynh...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chuyện này là nhà chúng ta làm sai, thật xin lỗi ngươi, ta không biết bọn họ sẽ đến”.
Phó Cát vội nói: “Nhưng tỉ thí vạn châu này...”
An Mộc Cẩn ngắt lời y: “Nhà họ An làm vậy thật sự là không biết xấu hổ”.
Rồi ngự kiếm biến mất.
Diệp Quân kinh ngạc nhìn theo.
Tiểu Tháp: “Y...”
Diệp Quân chỉ nhìn theo, không nói gì.
An Mộc Cẩn tìm đến Đại trưởng lão trong họ, thấy sắc mặt ông ta khó coi vô cùng: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nhà chúng ta thế hệ này chỉ còn có ngươi, nếu từ bỏ thì không còn ai đại diện tham gia tỉ thí vạn châu nữa!"
An Mộc Cẩn quát lên: “Đại trưởng lão có nghe những gì ông đang nói không?!"
Đại trưởng lão sửng sốt im bặt.
An Mộc Cẩn trừng mắt: “Nhà chúng ta là gia tộc Võ Thần! Ông thử nghĩ xem tổ tiên mà biết chúng ta làm ra hành động này thì sẽ thấy thế nào? Họ sẽ xem thường chúng ta! Tỉ thí vạn châu quan trọng thật, nhưng thế thì sao? Ai bảo chúng ta phải thắng cho bằng được? Mà có thắng cũng phải thắng quang minh chính đại chứ không phải dùng thủ đoạn hèn hạ này!"
Rồi tức giận rời đi.
Đại trưởng lão quát theo: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không An Mộc Cẩn? "
An Mộc Cẩn dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Ta biết Đại trưởng lão muốn tốt cho dòng họ, nhưng nhà chúng ta thắng được, thua cũng phải chịu được. Đời trước đã từng khiến tổ tiên chịu nhục, chẳng lẽ đời này cũng phải vậy?"