Khi cô gái nhìn thấy ngọn lửa Thiên Hành yên lặng treo trên tay người đàn ông áo đen, cô gái đột nhiên trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và tò mò.
Cô ta đứng dậy tiến lại gần màn sáng, sau đó duỗi ra hai ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn sáng, tiếp đó, góc nhìn đã được phóng to.
Trong màn sáng, người đàn ông đột nhiên cắn ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu vào trong ngọn lửa Thiên Hành, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa Thiên Hành kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt cô gái hiện lên vẻ nghi ngờ.
Sinh linh này đang làm gì vậy?
Bên trong màn sáng, người đàn ông nhìn thấy ngọn lửa Thiên Hành không có bất kỳ phản ứng gì cả, lập tức nhíu mày, lui về phía sau mấy bước, sau đó nói: "Tháp gia, tại sao ngọn lửa này lại không có phản ứng?"
Nghe người đàn ông nói vậy, cô gái chớp mắt, bởi vì cô ta nghe không hiểu, dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên cô ta vươn một ngón tay chạm nhẹ vào màn sáng.
Trong màn sáng, người đàn ông áo đen đột nhiên cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm giác như có người gõ nhẹ vào trán của mình.
Diệp Quân trầm giọng nói: ‘Tháp gia, ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?”
Tiếu Tháp trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta chỉ là một cái tháp".
Diệp Quân: “…”.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi muốn thu phục ngọn lửa Thiên Hành này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thu phục!
Trong đại điện, cô gái váy đỏ nghe được cuộc trò chuyện của hai người, đột nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc, lúc này cô ta đã có thể nghe hiểu lời nói của người đàn ông.
Bên trong màn sáng, người đàn ông áo đen quan sát ngọn lửa Thiên Hành trong tay, sau đó nói: “Tháp gia, trong ngọn lửa này ẩn chứa năng lượng cực kì kinh khủng, nếu ta có thể sử dụng…”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi có liên lạc được với ngọn lửa này không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta đã thử rồi, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào”.
Tiểu Tháp nói: “Vậy thì không có cách nào cả”.
Diệp Quân cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hắn đã dùng rất nhiều cách, nhưng ngọn lửa Thiên Hành này đều không có phản ứng.
Diệp Quân hơi tức giận.
Nhưng ngay sau đó, hắn cau mày: “Tháp gia, hình như ta đã sai rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Sao lại nói vậy?”
Diệp Quân quan sát ngọn lửa Thiên Hành trong tay, nhẹ giọng nói: “Cô cô đưa ngọn lửa này cho ta, hình như mục đích của bà ấy không phải là để cho ta thu phục nó, mà là để cho ta luôn tỉnh táo và kính sợ”, Tiểu Tháp trầm mặc.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Chỉ cần ta nhìn ngọn lửa Thiên Hành này, ta sẽ cảm thấy trong vũ trụ xa xôi không xác định, có một nền văn minh vũ trụ cực kỳ hùng mạnh, mà nền văn minh vũ trụ đó có thể dễ dàng tiêu diệt ta và nền văn minh vũ trụ Quan Huyên của ta... Ta sẽ không bao giờ có tư cách để kiêu ngạo và tự mãn, Diệp Quân ta chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ bao la này, điều ta cần làm là không ngừng nỗ lực, không ngừng tiến bộ...”