Một lúc sau, Thanh Nhi váy trắng xòe tay ra, kiếm Hành Đạo bay vào trong tay bà ấy, nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, bà ấy lắc đầu khẽ cười.
Vật bên ngoài thật sự vẫn không thể dùng được.
Vì vật bên ngoài sẽ khiến ngươi không thể nhìn rõ được bản thân, rất dễ đánh mất chính mình.
Ba người họ và Tứ Kiếm thật ra chỉ cách có một bước nhưng một bước này lại như một trời một vực.
Phá thần!
Người phụ nữ váy trắng không chỉ đang treo một vị thần trong lòng Kiếm Chủ Nhân Gian mà cũng gieo vào lòng họ một vị thần.
Muốn phá vỡ vị thần này thì chỉ có cách chết đi sống lại.
Khó!
Thanh Nhi váy trắng khẽ thở dài, sau đó quay đầu nhìn đám người Tịnh Thần ở đằng xa, thấy Thanh Nhi váy trắng nhìn sang, vẻ mặt đám người Tịnh Thần bỗng thay đổi. Tịnh Thần còn chưa kịp lên tiếng, các cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đằng sau ông ta đã xoay người bỏ chạy.
Không thể nào đánh với bà ấy được.
Cường giả vũ trụ Quan Huyên này quả thật quá nghịch thiên, đều là những người càng đánh càng mạnh, nhất là người phụ nữ váy trắng, họ đều thấy không thể đánh thắng người này.
Ngay cả thần linh vũ trụ cũng có thể bị giết trong tích tắc thì đúng là hơi vô lý.
Thấy thuộc hạ của mình đều bỏ chạy, sắc mặt Tịnh Thần trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vốn dĩ muốn nói vài câu khó nghe trước khi rời đi nhưng nghĩ lại thì thôi.
Ngộ nhỡ người ta không cho mình đi thì mất mặt.
Tịnh Thần xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thanh Nhi váy trắng cũng không đuổi theo, bà ấy xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay lên trời rồi biến mất.
Thanh kiếm Thanh Huyên và kiếm tổ cũng đều biến mất ở tận tinh không.
Ba thanh kiếm đều không còn.
Diệp Quân nhìn tận cuối tinh không hỏi: “Cô cô váy trắng sống ở hệ Ngân Hà thế nào?”
Thanh Nhi váy trắng chớp mắt: “Ta không biết”.
Diệp Quân cười khổ, đang định nói gì đó thì Thanh Nhi váy trắng lại nói: “Nhưng bọn ta sắp biết rồi”.
Diệp Quân nhìn Thanh Nhi váy trắng, ngạc nhiên nói: “Hai vị cô cô muốn đến hệ Ngân Hà ư?”
Thanh Nhi váy trắng gật đầu: “Ca ca đang ở hệ Ngân Hà nên bọn ta cũng muốn đến đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Thanh Nhi váy trắng mỉm cười: “Tất nhiên bây giờ chưa đi, thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế không đơn giản, hơn nữa ông ta còn đang chiêu mộ các cường giả đỉnh cấp của các nền văn minh thời đại ở khắp nơi, thế nên bọn ta ở lại đây với con”.
Diệp Quân cảm thấy ấm lòng, khẽ nói: “Cảm ơn ạ”.
Thanh Nhi váy trắng lắc đầu: “Đều là người một nhà, nói mấy lời này làm gì?”
Diệp Quân cong môi: “Vâng, sau này không nói cảm ơn nữa”.
Thanh Nhi váy trắng cười nói: “Ừ”.