Nghe được lời nói của Diệp Quân, Cổ Bàn vội vàng nói: "Đừng, đừng, ngươi tự lấy đi."
Mặc dù gã cứng rắn, nhưng cũng không ngốc.
Có một số việc có thể làm, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể làm được, mà nhân quả trên người cô gái trước mắt này rõ ràng không phải là nhân quả bình thường, nhân quả gì là đáng sợ nhất?
Nhân quả không biết mới là đáng sợ nhất!
Diệp Quân đột nhiên nói: "Sẽ chia cho ngươi một nửa đồ vật!"
Hắn biết, đây nhất định không phải là chuyện hắn có thể giải quyết một mình được.
Nhất định phải tìm người cùng nhau gánh vác!
Phân chia một nửa!
Cổ Bàn im lặng một lúc, rồi mới nói: "Không thành vấn đề!"
Trước mặt có nhiều đế khí như vậy... Không biết nhân quả hình như cũng không đáng sợ như vậy!
Ông lão áo trắng liếc mắt nhìn hai người một cái: "Các ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Chắc chắn."
Đã đến chỗ này rồi thì hắn cũng không có đường lui nữa.
Ông lão áo trắng gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện một chiếc nhẫn băng, quan tài băng kia đột nhiên hóa thành một tia sáng bằng băng chìm vào trong chiếc nhẫn băng, ông ta đưa chiếc nhẫn băng cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy chiếc nhẫn băng, mà lúc này, ông lão áo trắng đột nhiên nói: "Công tử, nước Cổ Thần của chúng ta được công tử đồng ý, nhất định sẽ dùng hết sức để giúp đỡ cho công tử, và xin hãy bảo vệ cho vị cô nương này thật tốt."
Nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt của ông lão áo trắng, Diệp Quân hơi do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, ta phải bảo vệ cô ấy cả đời à?"
Ông lão áo trắng lắc đầu: "Nếu cô ấy tự nguyện rời đi thì công tử không cần phải bảo vệ nữa, nhưng nếu cô ấy đi theo bên cạnh công tử, vậy thì xin công tử vẫn tiếp tục bảo vệ đi."
Diệp Quân nói: "Có thể tiết lộ nguồn gốc của cô ấy một chút không?"
Ông lão áo trắng lại lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Diệp Quân bỗng nhiên hơi nhức đầu.
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân, chờ đợi câu trả lời của Diệp Quân.
Diệp Quân cũng không rối rắm nữa, nhận lấy nhẫn không gian: "Nếu ta còn sống thì cô ấy cũng còn sống."
Ông lão áo trắng gật đầu, mỉm cười và nói: "Nước Cổ Thần của ta tin tưởng công tử."
Nói xong, ông ta mở rộng lòng bàn tay ra, một đạo kim quang rơi xuống mặt đất.
Ông lão áo trắng nhìn về phía Diệp Quân: "Công tử, xin mời bước vào kim quang."
Diệp Quân hỏi: "Đây là?"
Ông lão áo trắng nói: "Nước Cổ Thần của ta có ba thánh địa lớn, kho vũ khí của Cổ Thần, kho báu của Cổ Thần, và di tích của Cổ Thần... Bên trong kho vũ khí của Cổ Thần này chứa đựng tất cả những sách cổ về thần thông và sách cổ về võ thuật của nước Cổ Thần của ta từ xưa đến nay, cho dù những sách cổ về võ thuật và sách cổ về thần thông này được đặt ở giao giới của Hư Chân thì cũng là cao cấp nhất; còn về kho báu của Cổ Thần, tất cả đế khí, tiên khí và tinh thể chân linh đều ở bên trong... Mà di tích của Cổ Thần này là nơi tu luyện của nước Cổ Thần của ta, chỉ có những con cháu thuộc dòng chính của hoàng thất của nước Cổ Thần của ta mới có thể đi vào trong đó để tu luyện..."
Nói xong, ông ta nhìn về phía đạo kim quang trước mặt Diệp Quân: "Đây là một trận pháp dịch chuyển, công tử bước vào trong đó là có thể tiến vào kho vũ khí của Cổ Thần."
Diệp Quân gật đầu, hắn đi vào, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía Cổ Bàn đang đứng ở bên cạnh: "Còn ngây ra đó làm gì vậy? Vào đi!"
Cổ Bàn nhận ra một cách muộn màng: "Ồ..."
Gã bước vào.
Kim quang lóe lên, chẳng mấy chốc, ba người đã xuất hiện bên trong một mảnh ngân hà rực rỡ.
Bên trong mảnh ngân hà này có hàng triệu tia sáng của đạo nổi lơ lửng ở xung quanh, mỗi một tia sáng đều ẩn chứa một loại thần thông và võ thuật.
Ông già áo trắng ở bên cạnh hai người dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Tất cả thần thông và võ thuật của nước Cổ Thần của ta đều ở chỗ này, từ giờ phút này trở đi, chúng nó chính là của hai vị."
Mà Cổ Bàn ở bên cạnh tiện tay cầm một quyển lên xem, sau khi nhìn hai lần, gã lắc đầu, sau đó đặt sang một bên.