Hai nam một nữ.
Lúc này, trong đầu Diệp Quân vang lên giọng nói của Trấn Thiên: “Người đi đầu là yêu vương Cự Mang, là người đứng đầu trong bốn đại yêu vương của khu vực Cổ Hoang, bên cạnh ông ta lần lượt là yêu vương Thần Trạch và yêu vương Hình Nguyệt”.
Bốn đại yêu vương tập hợp.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn Cự Mang: “Có chuyện gì sao?”
Cự Mang nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, lão ta là người của khu vực Cổ Hoang”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì sao?”
Cự Mang bình tĩnh nói: “Ngươi không thể giết”.
Mặc dù bốn đại yêu vương có quyền lực riêng, nhưng trên thực tế bọn họ đều thuộc khu vực Cổ Hoang, nếu Diệp Quân giết Bắc Tề Vương ở đây thì khu vực Cổ Hoang sẽ tổn hại lớn, hơn nữa trước đây bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh của Yêu Nguyệt, lúc cần thiết có thể lựa chọn ra tay can thiệp.
Nghe Cự Mang nói vậy, Diệp Quân cười lớn, sau đó hắn hóa thành một đạo kiếm quang biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa lông mày của Bắc Tề Vương, sau đó bị luồng sức mạnh thời không đặc biệt trong kiếm của Diệp Quân quét sạch.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Cự Mang: “Ông nói không thể giết thì không được giết sao?”
Vừa dứt lời, không gian xung quanh trở nên lặng ngắt không tiếng động.
Hành động này không hề coi trọng khu vực Cổ Hoang.
Cự Mang nhìn Diệp Quân: “Không sợ chết vậy sao?”
Diệp Quân nhoẻn miệng cười đáp: “Các người giết ta là điều đương nhiên, còn ta giết các người lại là không sợ chết hả?”
Hắn xua tay: “Đừng nhiều lời nữa, ông đây nói thẳng luôn, hôm nay nếu ta không chết thì ngày sau sẽ hủy diệt cả khu vực Cổ Hoang các người”.
Quả thật, đến bước đường này, không thể giải hòa với nhà họ Thần hay khu vực Cổ Hoang được nữa.
Mọi người đều quyết đấu sống chết.
Đơn giản vậy thôi!
Nghe Diệp Quân nói vậy, Cự Mang nheo mắt lại, ánh mắt của hai vị yêu vương phía sau ông ta cũng trở nên lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp người không nể mặt khu vực Cổ Hoang.
Lúc này, bọn họ đã không thể nhân nhượng được nữa.
Nhân nhượng lúc này thì sau này khu vực Cổ Hoang còn mặt mũi nào để sống nữa đây?
Cự Mang nhìn Nhị Nha: “Đấu vài chiêu không?”
Trực tiếp ra tay!
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Được thôi!”
Cự Mang gật đầu, sau đó tiến lên một bước, trong tích tắc, ông ta và Nhị Nha đã biến mất tại chỗ.
Bùm!
Bỗng chốc, trên tinh không vang lên những tiếng nổ đáng sợ.
Hai vị yêu vương còn lại nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Các người định đánh hội đồng à?”
Thần Trạch nhìn Diệp Quân: “Không được sao?”