Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế”.
Dứt lời, hắn như nghĩ đến gì đó bỗng hỏi: “Tiền bối, Nhất Niệm và Tịnh An không ở đây sao?”
Người đàn ông cười nói: “Hai người đó có truyền thừa khác, không giống với ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông quay đầu nhìn tận cuối tinh không đó: “Đến rồi, lần này ngươi có thể hấp thụ nhiều hơn một chút”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên đã nhìn thấy rất nhiều sao băng lửa lại xuất hiện trong tận cuối tinh không, dày đặc, tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã đến trước mặt hắn.
Diệp Quân xua tan đi tạp niệm, cơ thể run lên, chỉ thấy biến thành kiếm quang lao ra.
Vèo!
Hắn lao ra, một nhát kiếm chém ra một đường.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân trong một đống sao băng, không biết đang nghĩ gì.
...
Tộc Đại Vu ở vũ trụ Vô Gian.
Hôm nay tộc trưởng tộc Đại Vu dẫn theo nhiều cường giả tộc Đại Vu đứng trong một vùng tinh không, họ nhìn vào tận cuối tinh không như đang đợi gì đó.
Phía sau Vu Đạo Thiên có bốn vị Thánh Vương, hai vị Chí Tôn vạn cổ, ngoài ra còn có một ông lão mặc đồ trắng, tay cầm một cây trượng bằng xương trắng. Mà sau lưng họ còn có một nhóm cường giả đỉnh cấp của tộc Đại Vu.
Lúc này Vu Đạo Thiên bỗng quay đầu nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước đến, chính là Thế Tông của Ác Đạo Minh.
Vu Đạo Thiên nhìn Thế Tông, cười nói: “Thế Tông đại nhân, điện chủ đâu?”
Thế Tông bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Vu Đạo Thiên cau mày, ông ta đang muốn nói gì đó thì lúc này, tinh không phía xa bỗng sôi trào, không lâu sau từng tầng thời không nứt ra, sau đó một con đường tối tăm được mở ra từ tận sâu tinh không.
Trên con đường tối tăm đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen chậm rãi bước ra, ông ta đeo chiếc mặt nạ màu đỏ như máu, trên chiếc áo còn vẽ vài ấn phù kỳ dị khó lường, những ấn phù này toát ra năng lượng bí ẩn của Đạo.
Đại Tế Sư!
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, tất cả cường giả ở đó đều vội cung kính hành lễ, có cả Vu Đạo Thiên.
Thế Tông nhìn Đại Tế Sư, ngay sau đó Đại Tế Sư đã đi đến trước mặt ông ta, bình tĩnh khàn giọng nói: “Nền văn minh Thiên Hành ở đâu?”
Vu Đạo Thiên nói: “Trên người Diệp Quân đó”.
Đại Tế Sư nhíu mày: “Diệp Quân?”
Vu Đạo Thiên gật đầu: “Người này không đơn giản, đằng sau hắn có ba vị kiếm tu bí ẩn, là người phụ nữ váy trắng, người đàn ông áo trắng và kiếm tu áo xanh, tộc Đại Vu ta vẫn đang điều tra lai lịch của ba vị này kiếm tu này…”
Đại Tế Sư lắc đầu: “Không cần tra nữa”.
Vu Đạo Thiên nhìn Đại Tế Sư, Đại Tế Sư khẽ phất tay áo, bình tĩnh nói: “Chỉ là một đám ô hợp, một đám hư danh… không đáng để lãng phí thời gian, lần này nếu chúng dám xuất hiện thì cùng tiêu diệt luôn một thể”.
Một đám ô hợp!
Nghe Đại Tế Sư nói thế, Thế Tông nhíu mày, sao tên này ngông cuồng vậy nhỉ?
Vu Đạo Thiên cũng nhíu mày, nhưng sau đó ông ta do dự, nói: “Đại Tế Sư, người đằng sau Diệp Quân không đơn giản chút nào”.
Đại Tế Sư nhìn Vu Đạo Thiên, hỏi: “Không đơn giản thế nào?”, Vu Đạo Thiên trầm giọng nói: “Nền văn minh mà người này sống chỉ là một nền văn minh vũ trụ cấp thấp, theo lý cả đời này hắn cũng không có khả năng đi đến vị trí hiện giờ, nhưng hắn lại một đường tới đây từ một nền văn minh cấp thấp, điều này hơi bất thường, một thiếu niên ở nền văn minh vũ trụ cấp một đi đến nền văn minh vũ trụ cấp năm, hơn nữa thực lực của hắn còn mạnh như vậy, ngay cả Ác Đạo Minh cũng năm lần bảy lượt tổn thất binh lính vì hắn, sao người đằng sau thiếu niên thiên tài như vậy lại có thể tầm thường được chứ?”
Đại Tế Sư bình tĩnh nói: “Thì sao?”
Vu Đạo Thiên do dự, sau đó nói: “Đại Tế Sư, chúng ta đứng khinh địch quá”.
Mặc dù ông ta cũng không cho rằng Diệp Quân và vũ trụ Quan Huyên có thể gây ra sóng gió gì nhưng lý trí mách bảo ông ta không thể khinh địch, vì từ trước đến nay có quá nhiều cường giả chết vì thế.
Về mặt đánh giá thấp kẻ thù, tốt hơn là nên đề phòng kiếm tu váy trắng đằng sau Diệp Quân thì hơn.
Đại Tế Sư bật cười.