Diệp Quân nói: "Nói cho ta biết, bây giờ chúng ta có bao nhiêu cường giả?"
Ông lão áo trắng nói: "Chỉ có ta, thống lĩnh Cổ Thần Vệ Cổ Trần, còn có Thiên Tàn và Địa Khuyết... Trước đây hai người bọn họ phụ trách quản lý Thiên Vệ và Địa Vệ, nhưng trong trận chiến năm đó, toàn bộ người dưới quyền của bọn họ đều đã chết trận, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ…"
Diệp Quân nói: "Bốn người các ngươi thuộc cấp bậc nào?"
Ông lão áo trắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bán Thần!"
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía ông lão áo trắng, ông lão áo trắng gượng cười: "Sức mạnh của bên chúng ta vốn không bằng giao giới Hư Chân, trước đây vì đế chủ dùng sức mạnh của bản thân đế trấn áp cảnh giới của những vị thần đi xuống, nên chúng ta mới có thể chiến đấu với bọn họ một trận... Nếu không thì chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thắng nào cả."
Diệp Quân nói: "Còn có con bài nào chưa lật không?"
Ông lão áo trắng nói: "Các hiền triết đã khuất của nước Cổ Thần."
Diệp Quân nói: "Những vị thần ở di tích cổ ư?"
Ông lão áo trắng gật đầu: "Bọn họ còn có thể đánh một trận... Nhưng cùng lắm thì cũng chỉ có thể giam chân của mấy vị thần…"
Diệp Quân nói: "Nơi này còn có bao nhiêu thần?"
Ông lão áo trắng nói: "Còn có hai mươi ba vị!"
Vẻ mặt của Diệp Quân tối sầm lại, sao ván cờ nào cũng là ngược chiều gió cơ chứ?
Xem ra, chỉ có quay về Quan Huyên, mới có thể thắng được một ván cờ một cách thuận lợi.
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: "Phải nhờ vào siêu thần khí kia."
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, con dấu thần linh kia xuất hiện trong tay hắn, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa chiếm được dấu ấn thần linh này, bởi vì hắn biết, hắn căn bản không thể chiếm được nó.
Ông lão áo trắng nói: “Ngươi nhất định phải chiếm được nó, để sử dụng nó, nếu không thì chúng ta sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để chiến thắng cả."
Diệp Quân nhìn dấu ấn thần linh ở trước mặt: "Làm sao mới có thể chiếm được nó chứ?"
Ông lão áo trắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hay là ngươi thử cầu xin nó xem?"
Diệp Quân: "..."
Cầu xin?
Diệp Quân nhìn về phía dấu ấn thần linh ở trước mặt, hắn im lặng một lúc, rồi nói: "Nói chuyện đi?"
Dấu ấn thần linh không có phản ứng gì.
Diệp Quân thả thần thức của mình ra để tiến vào trong đó, nhưng thần thức của hắn mới vừa tiến vào trong đó đã biến mất không còn một tin tức nào.
Lông mày của Diệp Quân nhíu lại.
Sao lại thế này?
Ông lão áo trắng ở bên cạnh cũng hơi nghi ngờ.
Diệp Quân đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, dấu ấn thần linh kia bỗng nhiên run lên dữ dội, ngay sau đó, một đạo kim quang bao phủ lấy hắn, chẳng mấy chốc, hắn lại xuất hiện bên trong một thế giới kim quang.
Vô số ký hiệu màu vàng trôi nổi lơ lửng ở xung quanh hắn, giống như biển, biển cực kỳ tráng lệ.
Hai mắt của Diệp Quân nheo lại, chỗ này hẳn là thế giới bên trong dấu ấn thần linh.
"Quỳ xuống!"
Đúng lúc này, một âm thanh không biết truyền đến từ chỗ nào đột nhiên vang lên giữa không gian, trong giọng nói này ẩn chứa một loại uy nghiêm tối cao khiến cho người ta không nhịn được muốn nguyện khuất phục.