Mà cách đó không xa, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng đang chống lại luồng chiến ý kia, hai người cũng không hề thoải mái, bởi vì bây giờ hai người cũng đều không phải ở trạng thái đỉnh cao.
Nhưng chiến ý kia lại càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, ba người đã lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào vùng cao nguyên kia, khắp người của hắn tỏa ra kiếm ý vô địch cực kỳ khủng bố, kiếm ý vô địch của hắn cũng rất mạnh, nhưng lúc này đã gần như hoàn toàn bị luồng chiến ý kia đàn áp, căn bản không thể cựa quậy, cùng lúc đó, sâu trong lòng hắn lại xuất hiện một âm thanh.
Không cách nào chống cự được!
Luồng chiến ý này căn bản không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể chống cự.
Hơn nữa, ý nghĩ trong đầu này càng ngày càng mạnh mẽ.
Ít nhất thì đối phương cũng đã chạm tới cảnh giới chín phần Chân...
Mà sức chiến đấu hiện tại của hắn tính ra cũng chỉ mới là cảnh giới gần năm phần Chân, sao có thể đối đầu với đối phương được chứ?
Cùng với suy nghĩ này, kiếm ý vô địch của Diệp Quân đột nhiên yếu đi ba mươi phần trăm, hơn nữa còn tiếp tục suy yếu.
Nhận ra cảnh tượng này, Diệp Quân đột nhiên giật mình tỉnh dậy, hắn ngẩng đầu lên và nhìn về phía trên vùng cao nguyên kia, vẻ mặt của hắn trở nên hung ác, mở lòng bàn tay ra, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm ý, ngay sau đó, nó trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang, đánh về phía vùng cao nguyên kia một cách hung ác!
Mà trong giây phút bị đánh ra ngoài kia, cơ thể và thần hồn của hắn bị đốt cháy, không chỉ có vậy, giờ phút này, máu cũng sôi sùng sục.
Dùng hết sức dồn vào một kiếm!
Diệp Quân biết, trước mặt chiến ý này, hắn đã cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn đã bắt đầu kiếm cớ cho chính mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong lòng của Diệp Quân hắn đây nhất định sẽ bị tổn hại.
Tục ngữ nói, đánh bại kẻ trộm ở trong núi thì dễ, nhưng đánh bại kẻ trộm ở trong lòng thì khó.
Mà để đánh bại được kẻ trộm ở trong lòng, thì chỉ có một phương pháp, đó là đối mặt với khó khăn, nhìn thẳng vào nó!
Nói một cách đơn giản thì đó chính là phải hành động.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều nguyện vọng tốt đẹp và lý tưởng cao đẹp, đều cần phải có hành động nỗ lực thực tế mớ có thể thực hiện được, mà hầu hết mọi người chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không thực hiện, cả ngày sống trong ước mơ, nhấn mình vào chỗ sâu giữa ảo tưởng và hiện thực và quanh quẩn ở đó, hơn nữa liên tục kiếm cớ cho mình…
Sau thời gian dài, con người cũng trở nên vô dụng.
Khi Diệp Quân nhìn thấy trong lòng mình bắt đầu cảm thấy sợ hãi thì hắn biết là 'Kẻ trộm' trong lòng mình đang quấy phá, muốn mình rút lui.
Hắn nhất định sẽ không cho phép!
Khi một kiếm này của hắn đánh ra ngoài, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn ở cách đó không xa đều ngây ngẩn cả người.
Cả hai người đều rất bất ngờ, đều không ngờ rằng Diệp Quân lại đột nhiên đánh ra một kiếm như vậy, hơn nữa, còn là trực tiếp liều mạng.
Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của chủ nhân bút Đại Đạo tối sầm lại, ông ta liều chết mà nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đã lao về phía cao nguyên kia, ánh mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Quân dùng hết sức lực đánh ra một kiếm, đương nhiên là sức mạnh không giống bình thường, một kiếm này phá vỡ không trung mà đến, trong nháy mắt cũng đã tiếp cận phía trên cao nguyên.
“Ồ!”
Nhưng vào lúc này, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên truyền đến từ trên cao nguyên kia.
Im lặng một lúc, đột nhiên, chiến ý ngập trời thổi quét xuống như một dòng nước lũ hàng triệu khoảnh, lập tức đánh vào trên người của Diệp Quân.
Đùng đoàng!
Kiếm ý vô địch tỏa ra xung quanh Diệp Quân vang dội tiếng vỡ vụn, sức lực mạnh mẽ cứng rắn đánh hắn từ phía trên cao nguyên xuống dưới, trong nháy mắt, Diệp Quân trực tiếp rơi xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất rung chuyển dữ dội, vẫn chưa vỡ vụn, bởi vì trên mặt đất này cũng tràn ngập chiến ý khủng bố.
Diệp Quân bị thương nặng!
Nhìn thấy Diệp Quân như vậy, chủ nhân bút Đại Đạo lập tức trở nên hăng hái, không hề do dự mà trực tiếp bước một bước lớn lao về phía Diệp Quân rơi xuống đất.
Nhân lúc cậu ốm yếu, muốn mạng của cậu!