‘Tông Võ’ cười nói: “Không dám, Diệp các viên, mặc dù cô là các viên nội các nhưng cũng phải làm theo Quan Huyên Pháp, bọn ta không làm sai gì, tại sao cô lại bắt người?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Bây giờ ta nghi ngờ cuộc thi Vạn Châu có người gian lận, muốn một tay che trời, mà người này chính là ngươi, có thể chấp nhận lý do này không?”
‘Tông Võ’ cười nói: “Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, ta nói cô phỉ báng được không?”
Đối đầu trực diện!
Mọi người đều hoảng sợ.
Đối đầu trực diện với các viên nội các?
Lúc này Việt Kỳ cũng hơi bất ngờ, Diệp Quan Chỉ là người đại diện cho nội các, hiện giờ là một trong những người có quyền lực nhất vũ trụ Quan Huyên.
Thế mà cũng dám đối đầu trực diện?
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’, không nói gì.
Các Quan Huyên Vệ ở phía sau cô ấy đã phóng sát khí ra, như thế các viên nội các đang xem thường họ.
Một thống lĩnh Quan Huyên Vệ dẫn đầu bỗng cúi chào Diệp Quan Chỉ: “Diệp các viên, thuộc hạ lập tức đi trấn áp người này”.
“Ngươi là cái thá gì?”
‘Tông Võ’ đột nhiên cười nói: “Phương Trần, ngươi chẳng qua chỉ là một thống lĩnh nhỏ của Quan Huyên Vệ, ngươi chẳng bằng một con kiến, còn dám ở đây lớn lối, không biết chữ “chết” viết thế nào à?”
Thống lĩnh Quan Huyên Vệ tên Phương Trần đó giật mình, y nhìn ‘Tông Võ’: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Y không ngờ đối phương lại biết mình.
Diệp Quan Chỉ nhìn ‘Tông Võ’: “Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”
‘Tông Võ’ chế nhạo: “Diệp các viên, ta biết rõ mình đang làm gì, hôm nay bọn ta đến đây để bắt Diệp Dương theo lệnh của ngoại các. Bọn ta đường đường chính chính, ngược lại là cô, không biết cô đến đây là tự mình đến hay nội các ra lệnh, nếu đến đây theo lệnh của nội các thì lấy lệnh của nội các đã được niêm phong ra đây; nếu tự cô đến thì mời cô tránh đường, đừng cản trở công việc của bọn ta, nếu không bọn ta làm cô bị thương thì không hay đâu”.
Câu cuối cùng gã nói khá nặng lời.
Mọi người ở đó đều hơi khó tin.
Đây là đang… đe dọa các viên nội các?
“Ngươi hỗn láo!”
Phương Trần bên cạnh Diệp Quan Chỉ tức giận quát: “Thế mà còn dám xem thường các viên, bắt gã lại”.
Vừa dứt lời, y và chín cường giả Quan Huyên Vệ phía sau y biến mất khỏi đó.
‘Tông Võ’ híp mắt, vung tay lên, hai mươi cường giả bí ẩn bên cạnh gã lao đến.
Ầm…
Chẳng mấy chốc hai bên đã lao vào đánh nhau.
Mọi người đều ngơ ngác.
Thế mà còn dám đánh với Quan Huyên Vệ?
Đó là Quan Huyên Vệ của tổng viện Quan Huyên, quân đội chính thống đấy.
Làm thế có khác gì là làm phản đâu?
Diệp Quan Chỉ nhìn thoáng qua ‘Tông Võ’, sau đó xòe tay ra, một bùa truyền âm xuất hiện trong tay cô ấy, lúc này một luồng khí tức bí ẩn bỗng khóa chặt lấy cô ấy.
‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: “Diệp các viên, đây chỉ là chuyện nhỏ, tốt hơn hết là đừng làm phiền đến nội các, nếu không, có chuyện gì xảy ra với cô thì không hay đâu, cô nghĩ sao?”
Diệp Quan Chỉ híp mắt: “Ngươi đang đe dọa ta sao?”
‘Tông Võ’ bình tĩnh nói: “Cô có thể hiểu như thế”.
Mọi người nhốn nháo.
Công khai đe dọa các viên nội các?
Gã điên rồi sao?
‘Tông Võ’ mặc kệ Diệp Quân Chỉ sắc mặt sa sầm, quay sang nhìn Diệp Quân ở một bên: “Cho dù hôm nay ông trời có đến thì ngươi cũng phải chết”.