Diệp Quân thấy ông ta vẫn bình thản thì thoáng lo âu, bề ngoài vẫn làm như ung dung mà đáp: “Chủ nhân bút Đại Đạo nói có thể giúp tiền bối giải phong ấn của Thái Cổ Thần Kinh, ta tin ông ta làm được”.
Thái Cổ Kình ra vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân bút Đại Đạo thì làm ra vẻ đề phòng.
Diệp Quân: “Ta không làm được nhưng người nhà ta chắc chắn có thể. Nếu tiền bối không vội thì xin đợi một chút, ta sẽ nhờ người đến giải phong ấn Thái Cổ Thần Kinh, được chứ?"
"Vô liêm sỉ!"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Đúng là tên mặt dày không biết xấu hổ, hở ra là gọi người tới”.
Diệp Quân liếc xéo: “Còn lão thì sao, lão chó già? Ông sống bao lâu, ta sống bao lâu?"
Chủ nhân bút Đại Đạo tuy bị phong ấn pháp lực nhưng ký ức thì vẫn còn.
Ông ta nói: “Cha ngươi đã nói chúng ta cạnh tranh công bằng, giờ đây ngươi cứ đụng chuyện là gọi cứu viện là thế nào đây?"
Diệp Quân: “Thế ta đã gọi chưa? Gọi chưa?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận: “Đừng có chơi chữ với ta!"
Diệp Quân: “Ta chỉ nói chuyện ở đây. Ta sẽ nói người nhà giải phong ấn cho di tộc Thái Cổ. Ông cứ nhảy dựng lên làm gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cay cú trừng mắt, Diệp Quân không chịu yếu thế nhìn lại.
Thấy họ hoàn toàn không cần giữ mặt mũi, Thiên Hợp và Thái Cổ Kình đều kinh ngạc không thôi. Thù oán gì mà sâu dữ vậy?
Bỗng chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Muốn chơi kiểu đó chứ gì?"
Diệp Quân: “Vậy con chó già nhà ông nói xem ta đã phạm luật chưa?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù: “Đúng là chưa”.
Rồi quay sang Thái Cổ Kình: “Lão huynh hãy mang Thái Cổ Thần Kinh đến đây, ta sẽ giải phong ấn miễn phí, không cần các vị trả ơn hay chọn phe”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Thái Cổ Kình lập tức đứng dậy, vươn tay đẩy một quyển trục sang cho chủ nhân bút Đại Đạo.
Ông ta nhận lấy nó rồi như nghĩ đến gì mà quay sang Diệp Quân: “Cho tên nhóc ranh ngươi phá giải, đỡ phải nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ”.
Rồi thảy Thái Cổ Thần Kinh về phía hắn.
Diệp Quân im như thóc.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười phá lên: “Không được chứ gì? Ha ha, biết vậy cứ nói sớm, ta cũng sẽ không cười ngươi”.
Diệp Quân mặc kệ ông ta, nói với Thái Cổ Kình: “Tiền bối, ta không phá giải được nhưng ta có một quyển khác cũng không tệ, tiền bối xem thử?"
Rồi hắn lấy một quyển trục khác đưa sang.
Là Phá Bích Kinh.
Bản hoàn chỉnh.
Tâm huyết cả đời của vị kỳ nhân kia, thứ ngay cả chủ nhân bút Đại Đạo cũng mơ ước. Hắn tin chắc nó tuyệt đối không thua kém gì Thái Cổ Thần Kinh.
Quả nhiên, Thái Cổ Kình giật mình.
"Láo toét!"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Nó là của ngươi à?"
Diệp Quân: “Ta tốn mấy năm viết ra nó, chẳng lẽ lại là của ông?"
"Mẹ nó!"
Chủ nhân bút Đại Đạo quát: “Dám nhận do tự mình viết? Ngươi còn mất dạy hơn cha ngươi nữa! Mặt mũi ngươi vứt đâu rồi?"
Diệp Quân: “Đếch liên quan đến ông”.
Mọi người: “...”
Thái Cổ Kình chần chừ không biết phải làm sao.
Lời to rồi!
Của hời từ trên trời rơi xuống!
Mà không có điềm báo gì hết!