Khi nhìn thấy mọi người xung quanh không đi theo, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, trong lòng không khỏi chửi thầm.
Nhưng giờ phút này, ông ta đã không còn đường lui!
Dốc toàn lực!
Người đàn ông trung niên tung nắm đấm về phía Diệp Quân, nắm đấm mạnh mẽ lao tới như một cơn bão.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất kiếm.
Phịch!
Dưới con mắt của tất cả mọi người, người đàn ông trung niên bị đánh bay, vừa mới tiếp đất, cơ thể lập tức nứt toác, máu thịt bắn tung tóe, chỉ còn lại linh hồn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lúc này, những người xung quanh vội xoay người bỏ chạy.
Không đánh lại!
Tuy nhiên, trong khi mọi người đều đang bỏ chạy, có một người không chạy, chẳng những không chạy mà ngược lại còn xông tới, vung kiếm giết về phía Diệp Quân.
Chính là Tần Tuyết!
Cô ta vẫn luôn quan sát Diệp Quân, khi Diệp Quân vừa dùng kiếm đánh nát cơ thể của người đàn ông trung niên, cô ta đã nhạy bén phát hiện, sắc mặt của Diệp Quân gần như tái nhợt ngay lập tức. Cô ta biết, Diệp Quân đã bị phản phệ nghiêm trọng, mà đây cũng là cơ hội tốt nhất của cô ta.
Cô ta quả quyết ra tay!
Nhìn thấy Tần Tuyết đột nhiên đánh tới, Diệp Quân cau mày, hắn không lùi lại mà tiến lên, xuất kiếm ra một lần nữa.
Nhìn thấy Diệp Quân còn có thể xuất kiếm, sắc mặt Tần Tuyết chợt biến đổi, giờ khắc này, cô ta không nghĩ ngợi gì cả, lập tức xoay người, biến mất ở phía xa trong màn đêm.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân lắc đầu cười khẩy.
Trên thực tế, nhát kiếm này của hắn là một nhát kiếm hết sức bình thường, không có bất kỳ sức mạnh hay sức sát thương nào.
Tuy nhiên, vì hai nhát kiếm trước đó, cô ta không đủ can đảm để tiếp nhát kiếm này của hắn, vì vậy, quả quyết chọn cách bỏ chạy.
Chiến đấu thường không chỉ so về sức chiến đấu, mà còn cả về khí thế và tâm lý.
Diệp Quân lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên cách đó không xa, người đàn ông trung niên lúc này hoàn toàn không thể nhúc nhích. Bởi vì nhát kiếm của Diệp Quân, không chỉ đánh nát cơ thể của ông ta, mà linh hồn của ông ta cũng bị thương nặng.
Thấy Diệp Quân bước tới, người đàn ông trung niên lập tức hoảng hốt, vội nói: “Ta là đệ tử của Vũ Hóa Tông, nếu như ngươi giết ta, sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn, ngươi..."
Còn chưa kịp dứt lời, một cành cây đã xuyên thủng linh hồn ông ta.
Ầm!
Linh hồn của người đàn ông vỡ tan tành, hóa thành hư vô!
Hồn bay phách tán!
Sau khi chém chết người đàn ông trung niên, một ngụm máu tươi lại phun ra từ khóe miệng Diệp Quân.
Từ đầu đến cuối, kẻ địch của hắn không phải đám người trước mặt, mà là sức mạnh phong ấn kia, mỗi lần hắn sử dụng sức mạnh của mình đều sẽ bị phản phệ, lực phản phệ càng lúc càng mạnh.
Vài nhát kiếm này khiến hắn thật sự mệt mỏi.