Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Ngôn ánh lên sự dữ tợn. Ông ta nhìn về Diệp An ở cách đó không xa: “Tỷ tỷ của Viện trưởng thì có thể sỉ nhục Đại Chu ta sao? Thực sự tưởng rằng Đại Chu ta không còn người nữa hả?”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, tấm phù văn hóa thành một ngọn lửa bay lên trời, rồi biến mất ở sâu trong tinh hà.
Diệp An nhìn ngọn lửa đó, không hề ngăn cản lại, chỉ quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa một cái.
Diệp Quân hơi cạn lời, tỷ tỷ nhìn mình làm gì chứ?
Chẳng lẽ nhìn ra rồi sao?
Không phải chứ!
Bản thân đã che giấu rất tốt mà!
Lúc này, Tư Mã Phong ở một bên lại đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp An. Ông ta do dự một lát rồi nói: “An cô nương, hay là chúng ta quay về vũ trụ Quan Huyên trước đi”.
Khi thấy tên Chu Ngôn đó phát tín hiệu gọi thêm người tới thì ông ta biết, đối phương đang muốn cá chết lưới rách. Ông ta không rõ thực lực Diệp An rốt cuộc là mạnh bao nhiêu. Vì thế, ông ta cảm thấy vẫn nên quay về vũ trụ Quan Huyên thì tốt hơn. Vì những người ở trước mắt này đã hoàn toàn mất trí, việc gì cũng có thể làm ra. Hơn nữa, rõ ràng đằng sau Chu Ngôn này còn có người.
Đại Chu!
Ông ta không dám xem thường con quái vật lớn này.
Diệp An nhìn đám người Chu Ngôn, rồi đáp: “Không sao”.
Tư Mã Phong muốn nói lại thôi.
Khuất Thần ở bên cạnh cũng lên tiếng: “An cô nương, việc này sợ là hơi phức tạp”.
Diệp An đột nhiên nói: “Hai vị đừng lo lắng, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của người nào đó rồi”.
Dứt lời, cô ấy liếc mắt về phía Diệp Quân.
Diệp Quân cạn lời.
Khuất Thần và Tư Mã Phi nghe vậy thì vô cùng mù mịt. Ý của Diệp An cô nương là gì vậy?
Diệp An không tiếp tục ra tay, đám người Chu Ngôn đó lại càng không dám ra tay. Thế là bầu không khí ở đây bỗng dưng trở lên yên tĩnh.
“Thú vị đấy”.
Diệp An đột nhiên bước chậm tới trước mặt Táng Cương. Rõ ràng cô ấy rất có hứng thú với Táng Cương. Táng Cương nhìn Diệp An, không nói, cũng không ra tay.
Mặc dù cô bé rất thô lỗ, nhưng lại không ngốc.
Diệp An đột nhiên cất lời: “Ngươi tên là gì?”
Táng Cương quay đầu đi, không trả lời.
Diệp An đột nhiên xoay vai của cô bé lại, sau đó đá mạnh vào mông cô bé.
Rầm!
Táng Cương lập tức bay ra xa mười mấy thước, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất, miệng đầy bùn đất.
Tư Mã Phong và Khuất Thần nhìn nhau, hai người đều hơi sợ hãi, tính tình của An cô nương này hơi nóng nảy nhỉ?
Sau khi Táng Cương bị đập xuống mặt đất, cô bé vội vàng bò dậy, sau đó xoay người lao về phía Diệp An, cô bé vừa lao tới vừa dùng dao đâm vào Diệp An.
Diệp An đột nhiên cười lớn: “Tính tình vẫn còn nóng nảy lắm”.
Táng Cương còn chưa kịp phản ứng, cô bé cảm thấy mông mình truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó bay thẳng ra ngoài.
Mọi người: “...”
Táng Cương lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, mặt mày cô bé đầy bụi bặm, rõ ràng là cô bé đang rất tức giận, cả người run rẩy, huyết mạch phong ma trong cơ thể không ngừng kích động.
Nhìn thấy cơ thể Táng Cương đang tỏa ra luồng sức mạnh huyết mạch, Tư Mã Phong và Khuất Thần đều sợ hãi, bởi vì họ phát hiện luồng sức mạnh huyết mạch tỏa ra từ trên người Táng Cương rất kinh khủng.
Mà ở cách đó không xa, trong mắt Diệp An hiện lên một tia ngạc nhiên, cô ấy càng tò mò hơn về cô bé đang ở trước mặt này.
Đây chính là huyết mạch phong ma của nhà cô ấy mà!
Táng Cương không đánh nữa mà từ từ đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó kéo cánh tay Diệp Quân rồi chỉ về phía Diệp An ở đằng xa, nắm tay lại một cái, hiển nhiên là có ý bảo Diệp Quân đi đánh nhau.