Toại Cổ Kim thì nhíu mày.
Hư thời không vỡ ra thì vẫn còn một loại thời không nữa mạnh hơn nó.
Cô ta bỗng nghĩ đến thời không trong tháp.
Vậy đó là loại thời không gì? Cấp bậc ra sao? Suy nghĩ này hiện lên trong đầu cô ta.
An Nam Tịnh và chú nhân bút đại đạo đứng đối diện nhau trong vùng thời không kia. Sắc mặt người sau khó coi vô cùng khi nhận ra phân thân này không làm gì được người trước, còn có nguy cơ bị đánh chết tươi.
Ông ta hỏi: “An cô nương, đánh tiếp chỉ tổ lãng phí thời gian, chi bằng hai ta không ra tay, để bọn tiểu bối ra chơi với nhau?"
"Được chứ!"
Nhị Nha cười ré lên: “Ta là tiểu bối nè! An tỷ, để ta và Tiểu Bạch ra chơi với bọn hắn!"
Chú nhân bút đại đạo cứng người.
An Nam Tịnh chỉ đáp: “Được thôi”.
Rồi xoay người rời khỏi vùng thời không.
Nhị Nha hớn hở nhảy chân sáo tới, hỏi mấy cường giả bên kia: “Các ngươi ai ra đánh?"
Cuối cùng cũng đến lúc thể hiện rồi!
Phạn Thiên và mấy tên khác không dám lên tiếng. Cô bé này chắc chắn cũng là cao thủ nên không ai dám xem thường.
Ai ra làm chim đầu đàn bây giờ?
Thấy cả bọn im thin thít, Nhị Nha bất mãn: “Gì đây? Không ai đánh được à?"
Đạo Tiêu chậm rãi bước ra, thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng ông ta lại chỉ Diệp Quân: “Ta đánh với hắn”.
"Vô liêm sỉ!"
Diệp Quân cười phá lên: “Cuối cùng cũng thấy có người mất nết hơn chú nhân bút đại đạo”.
Người bị nhắc tên bất mãn nói: “Ê thằng kia, đừng có công kích cá nhân”.
Diệp Quân: “Ta thấy một chọi một chán lắm, giáp lá cà đi”.
"Được!"
Nhị Nha vỗ tay: “Ta lên trước!"
Nói xong thì lao tới.
Khiến trời đất nứt vỡ.
Đạo Tiêu biến sắc. Ông ta biết cô bé này mạnh nhưng không ngờ mạnh đến vậy, chỉ là nhún người nhảy tới thôi đã khiến ông ta ngạt thở.
Thân hình ông ta nhòe đi, thân xác Đạo Hư hiện lên. Cú đấm của Nhị Nha đã tới, ông ta không thể trốn mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Quyền thế ập đến, mắt Đạo Tiêu long lên, đáp trả bằng một cú đấm.
Ầm!
Hai sức mạnh đáng sợ bùng nổ. Đạo Tiêu bị đánh văng đi, tay phải phát nổ thành bụi máu.
Khi dừng lại thì mất thêm nửa người.
Chỉ một cú đấm đã xóa sổ thân xác Đạo Hư.
Đạo Tiêu ngu người.
Mấy người bên nhóm Phạn Thiên cũng giật thót. Đạo Tiêu đã dùng đến thân xác Đạo Hư mà vẫn không chịu nổi một chiêu của cô bé này à?
Quốc sư lạnh giọng nói: “Con bé mạnh kinh khủng”.
Sức mạnh thuần túy.
Mạnh đến kỳ cục.
Mạc Sơn Hà cũng sợ hãi ra mặt.
Cái gì mà ghê vậy? Cả đời này y chưa từng thấy nhiều cao thủ vậy bao giờ.
Vãi lồng!
Thôi cứ sống kín tiếng tiếp đi.
Quyết định rồi, về sau cứ im im mà sống.
Chứ bên ngoài nguy hiểm quá.
Nhị Nha lắc đầu: “Ngươi chả được gì cả”.
Rồi hất đầu nhìn chú nhân bút đại đạo: “Gọi ai khá khá chút ra đây”.
Con điên này ghê gớm thật, chú nhân bút đại đạo nghĩ với sắc mặt xám ngoét.
Đạo Tiêu biến sắc khi thấy Nhị Nha lại nhìn mình, vội lùi lại về chỗ Phạn Thiên. Ông ta vẫn còn sức chiến đấu nhưng không dám đương đầu với Nhị Nha nữa.
Vì sức mạnh của con bé này quá khủng khiếp.
Nhị Nha thấy Đạo Tiêu sợ đến rúm người thì bĩu môi rồi chuyển ánh mắt sang đám khác, cuối cùng dừng lại trên người Phạn Thiên: “Ngươi đi”.
Ông ta không kháng cự mà bước tới. Một tia sáng vàng xuất hiện dưới chân ông ta, thoắt cái di chuyển tới trước mặt Nhị Nha, bị cô bé tung chân đá vào.
Rắc!
Nó vỡ nát.
Cú đấm của Nhị Nha cũng lao tới.
Phạn Thiên không chút nao núng, trả lại một nắm tay bao hàm sức mạnh vương đạo tối cao và quyền ý ngùn ngụt. Toàn thể chúng sinh nước Phạn Thiên chính là ngọn nguồn sinh ra nó.
Nào ngờ vừa tiếp xúc với cú đấm của Nhị Nha, nó đã vỡ tan, khiến Phạn Thiên lui lại.
Không so được!
Ông ta nhíu mày, không ngờ con bé kia lại có thể phá tan cú đấm của mình.
Đang muốn ra tay tiếp tục thì cánh cửa đại điện nãy giờ vẫn im lìm lại mở ra.
Chú nhân bút đại đạo cười lớn. Cuối cùng cũng đợi được đến khoảnh khắc này.