Nói rồi, ông ta đứng dậy rời đi. Sau khi Quân Ngự rời đi, Nguyên Trấn từ từ nhắm mắt lại, thật ra, tình cảnh hiện tại của nhà họ Nguyên cũng không tốt lắm, giống như Quân Ngự nói, đế mạch nhà họ Nguyên đã gần cạn kiệt, giờ chỉ còn lại chưa tới chín phần, cứ tiếp tục thế này, sau này Nguyên tộc sẽ chỉ ngày càng suy yếu hơn, thứ đáng sợ nhất đó chính là hư hồn Đại Đế nhà họ Nguyên sắp vào thời kỳ suy yếu!
Đúng là họa vô đơn chí!
Ông ta cũng rất muốn thử!
Nhưng lý trí lại nói với ông ta rằng, Quân Đế đó không hề đơn giản, đối phương không có tu vi mà cũng dám đi vào di tích Minh Toại...
Chẳng lẽ, đối phương đang giả vờ yếu thế sao?
Tại sao lại cố tình tỏ ra yếu thế?
Nhử mồi hả?
Nguyên Trấn thở dài một hơi, ông ta không dám đặt cược, không dám đặt cược vào dám người Quân Ngự đó, cũng không dám đặt cược vào Diệp Quân... Bởi vì một khi thua cược, Nguyên tộc sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Tốt nhất là cứ bình an vô sự, không cần giàu sang phú quý, nhưng vẫn được bình an.
Từng ngày trôi qua. Tại nhà họ Mục.
Trong đại điện, nhìn vẻ bề ngoài, gia chủ nhà họ Mục khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào sạch sẽ, có một chòm râu dê, tay trái gã cầm một cuốn sách cổ, cả người toát ra khí tức nho nhã.
Quân Ngự đi thẳng vào vấn đề, cười nói: “Tộc trưởng Mục biết tại sao ta đến đây không?”
Mục Trăn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tộc trưởng Quân Ngự, nhà họ Mục bọn ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Quân Ngự cau mày: “Tại sao?”
Mục Trăn cười nói: “Nhà họ Mục bọn ta thích yên phận một chỗ.”
Quân Ngự nhìn chằm chằm Mục Trăn: “Đế Kiếm Tông, Tần tộc và Đạo Tông đều đã bày tỏ sẵn lòng hợp lực.”
Mục Trăn bật cười: “Đó là chuyện của các ngươi.”
Quân Ngự im lặng một lúc rồi cười nói: “Nếu thế, ta xin cáo từ.”
Mục Trăn bình tĩnh nói: “Không tiễn.”
Quân Ngự phất tay áo rời đi.
Sau khi Quân Ngự rời khỏi, một cô gái đột nhiên đi từ bên cạnh ra, nếu Diệp Quân đang ở đây, chắc chắn hắn sẽ sợ hãi, vì đây chính là cô gái đã giới thiệu cuốn sách ấy cho hắn lúc ở cửa hàng nhà họ Mục ngày hôm đó.
Thân phận thật sự của cô ấy chính là Đại tiểu thư nhà họ Mục, Mục Khoản. Tuy nhiên, thiên phú của cô ấy về tu luyện không cao cho lắm, thuộc nhóm vạch ra kế hoạch cho nhà họ Mục.
Mục Trăn nói: “Hắn rất có hứng thú với di tích Toại Minh sao?”
Mục Khoản gật đầu: “Vâng ạ.”
Mục Trăn nói: “Theo con, tình hình hiện tại thế nào?”
Mục Khoản hơi do dự một lúc, nói: “Lúc đầu tộc Đệ Nhất đề nghị mọi người cùng trấn áp Quân Đế, không để Đại Đế đó đến thế gian, cuối cùng bản thân lại lâm vào kết cục đó. Lúc ấy chúng ta không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng cô ta nói đúng, thế gian này không phù hợp để tạo ra một Đại Đế, ngoại trừ Đại Đế xuất thân từ nhà họ Mục ra. Sau này tộc Đệ Nhất còn không ngại hy sinh cả một binh đế chỉ vì muốn có Diệp Quân, lúc đó con đã thấy có gì đó sai sai nhưng không nghĩ sâu vào, chỉ cảm thấy tộc Đệ Nhất đó đang có âm mưu với huyết mạch Đại Đế và khí vận Đại Đế...”
Vừa nói, cô ta vừa thở dài: “Không ngờ rằng kế hoạch của tộc trưởng Tĩnh Chiêu không phải là huyết mạch Đại Đế hay khí vận Đại Đế, mà lại là Quân Đế này.”
Mục Trăn gật đầu, thở dài: “Đột nhiên cô ta giở thủ đoạn thế này, đúng là đã vượt qua dự tính của mọi người.”
Mục Khoản nói: “Nếu Quân Đế này thật sự có quan hệ với cô ta, giả sử Quân Đế này còn có một người kế nhiệm cực kỳ mạnh.”
Vừa nói, cô ta vừa nhíu chặt mày lại.
Đột nhiên cô ta thấy mọi người đều trở nên bị động.
Mục Trăn đột nhiên lên tiếng: “Quân Đế đó có con át chủ bài khác thật sao?”