Mặt Thần Khởi không chút cảm xúc: “Đương nhiên là đáng rồi, sau trận chiến này, trên đời này sẽ không còn Trấn tộc nữa".
Trấn Thiên cười ha hả: “Thần Khởi, ông cũng mạnh miệng đấy”.
Thần Khởi hờ hững nói: "Vậy sao?”
Trấn Thiên phất tay: “Đừng đấu võ mồm nữa, tới đi!"
Dứt lời, Trấn Thiên bước về phía trước một bước, trong cơ thể gã chợt tỏa ra một luồng khí thế khủng khiếp, đang định ra tay, đúng vào lúc này, bên kia đột nhiên xuất hiện mười mấy luồng khí tức mạnh mẽ đáng sợ.
Trấn Thiên quay đầu nhìn, ở bên phải bầu trời có mười mấy người đang chậm rãi bước tới.
Người dẫn đầu là Nguyên Thị của Chúng Thần Điện.
Ở sau lưng ông ta là một đám các vị thần của Chúng Thần Điện.
Nguyên Thị là cường giả đạt tới bảy phần thần tính, những cường giả ông ta dẫn tới phần lớn đều đạt tới bảy phần thần tính, tất nhiên bảy phần thần tính trở xuống càng nhiều hơn.
Thực lực của Chúng Thần Điện còn thua xa nhà họ Thần và Trấn tộc.
Nếu bình thường thì Trấn tộc tất nhiên sẽ không sợ, nhưng giờ phút này, việc đám người Nguyên Thị cùng gia nhập chắc chắn sẽ là tai họa đối với bọn họ.
Sau khi Nguyên Thị xuất hiện, ông ta nhìn về phía Diệp Quân đang dẫn đầu, khẽ mỉm cười: “Ngươi chính là người có truyền thừa của thầy ta sao?”
Diệp Quân nhìn về phía Nguyên Thị: “Chúng Thần Điện?"
Nguyên Thị gật đầu: “Đúng vậy".
Diệp Quân gật đầu, không nói gì nữa.
Đã đến nước này, chiến đấu là được.
Nguyên Thị cười nói: "Theo lý mà nói, chúng ta hẳn là đồng môn, ngươi...”
Diệp Quân lắc đầu: “Đánh thì cứ đánh, đừng nói nhảm những chuyện này”.
Nụ cười của Nguyên Thị dần đông cứng lại.
Lúc này, dường như ông ta cảm nhận được điều gì đó, toàn thân lạnh toát, ngay sau đó, một đạo kiếm quang không thể thấy rõ đột nhiên giết đến trước mặt ông ta.
Ầm!
Bỗng chốc, vùng thời không ở chỗ Nguyên Thị vỡ tan tành.
Giây phút này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Là ai đã ra tay?
Diệp Quân nhìn chằm chằm khu vực thời không đã vỡ tan tành, chẳng mấy chốc, có một đạo kiếm quang tản ra từ trong vùng thời không vỡ nát, bên trong chính là Nguyên Thị.
Bấy giờ, cơ thể Nguyên Thị nứt lìa, máu tươi không ngừng trào ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Nhát kiếm vừa rồi đương nhiên là do hắn chém ra, hắn đã vung kiếm ngay lúc Nguyên Thị vừa mới xuất hiện.
Đáng tiếc, vẫn không thể giết chết đối phương.
Nhưng cũng tốt, nhát kiếm đó đã khiến đối thương bị thương nặng.
Khoảnh khắc này, vẻ mặt Nguyên Thị nghiêm trọng chưa từng có, bởi vì ông ta không phát hiện ra ai đã ra tay.