Tại vũ trụ Quan Huyên, cuộc sống của hắn ngoài tu luyện chỉ có chiến đấu.
Đó không gọi là cuộc sống, đó chỉ là sinh tồn.
Nhưng ở nơi này, rốt cuộc hắn không cần phải lo lắng cái này, lo sợ cái kia.
Hắn có thể sống một cách thong thả và bình thường.
Hắn từng nghĩ, nếu cha mình nuôi mình ở hệ Ngân Hà, có lẽ sẽ càng tốt hơn nhỉ.
Tô Tử quay đầu nhìn Diệp Quân đang đi bên cạnh, đáy mắt tràn ngập tò mò.
Người thanh niên này, có nhiều khi cho người ta cảm giác hết sức tao nhã, bình dị lại gần gũi, nhưng cũng có nhiều lúc lại khiến người ta sợ hãi, tỷ như lúc giết người.
Kẻ bị giết quả thật còn không kịp chớp mắt.
Cô ấy biết, người này thuộc loại bạn đối xử với anh ta thế nào, anh ta sẽ đối đãi với bạn như thế.
Thái độ của người này với bạn hoàn toàn được quyết định do thái độ của bạn với người ta.
Đi một quãng, Tô Tử đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Tuyết nói với tôi là anh muốn tới Yến Kinh?”
Diệp Quân gật đầu.
Tô Tử do dự giây lát rồi nói: “Hôm nay, anh với Uyển Du… cãi nhau à?”
Nói đến đó, cô ấy thoáng liếc nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân chỉ khẽ lắc đầu: “Cũng không tính là cãi nhau, tôi không biết nên nói thế nào cho phải, chỉ có thể nói là, tôi với cô ấy không phải người thuộc về cùng một thế giới, quan niệm và lối hành xử của hai bên quá khác biệt, cho nên…”
Nói đến đó, hắn lại lắc đầu cười cười: “Thôi, không nói chuyện này nữa. À đúng rồi, ngày kia là sinh nhật cô đúng không nhỉ?”
Tô Tử gật đầu: “Đúng vậy, anh… sẽ đến đấy chứ?”
Diệp Quân cười bảo: “Nhất định sẽ đến”.
Tô Tử nhoẻn cười: “Vậy thì tốt”.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Hợp đồng với bên Cố cô nương đàm phán sao rồi?”
Tô Tử cười bảo: “Rất thuận lợi, qua sinh nhật, chúng ta cùng tới Yến Kinh”.
Diệp Quân hỏi: “Đi cùng bọn họ sao?”
Tô Tử gật đầu: “Đúng vậy. Đương nhiên, nếu anh không muốn thì chúng ta có thể đi riêng…”
Diệp Quân cười nói: “Đi cùng cũng được”.
Tô Tử gật đầu: “Được”.
Hai người lại đi một lát, Tô Tử chợt kéo Diệp Quân lại: “Chờ chút”.
Diệp Quân nghi hoặc nhìn cô ấy.
Tô Tử lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Diệp Quân: “Tặng anh đấy”.
Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Đây là?”
Tô Tử cười đáp: “Là dao cạo râu”.
Diệp Quân khó hiểu nhắc lại: “Dao cạo râu?”
Tô Tử cười cười, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên cằm Diệp Quân: “Râu mép dài quá rồi này”.