Thành thân trong ba ngày tới?
Có lẹ quá không vậy?
Dạ Quân cười: “Bây giờ đang trong thời kỳ đặc thù, mọi việc lấy đơn giản làm đầu. Diệp công tử an tâm, hôn sự này sẽ do Dạ gia cử hành”.
Diệp Quân đành gật đầu: “Được”.
Dạ Quân: “Trong khoảng thời gian này, công tử hãy tiếp tục ngụ ở hoàng cung. Ám vệ của ta báo cáo rằng vẫn có một vài Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ẩn nấp trong Đế quốc, có lẽ chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dạ Quân tiếp tục: “Cả hai ở cùng nhau”.
Thấy Diệp Quân lẫn Dạ Nam Tình đều nhìn mình, ông ta nghiêm mặt nói: “Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ sợ bọn chúng ra tay với Nam Tình thôi. Con bé mà có mệnh hệ gì thì kế hoạch hợp tác của chúng ta đổ sông đổ biển”.
Diệp Quân chỉ nhìn ông ta chằm chằm.
Chợt chủ nhân bút Đại Đạo chêm vào: “Cũng tốt thôi, thuận tiện gia tăng tình cảm ấy mà”.
Thế là Diệp Quân nhìn Dạ Nam Tình, chỉ thấy cô ta cúi đầu.
Dạ Quân: “Nam Tình, đưa Diệp công tử xuống nghỉ ngơi đi”.
Cô ta gật đầu rồi nói với Diệp Quân: “Mời công tử”.
Diệp Quân đáp lại rồi theo cô ta rời đi.
Thấy cả hai đi rồi, Dạ Quân mới khẽ nói: “Tiền bối, đây là canh bạc tất tay của ta”.
Chủ nhân bút Đại Đạo điềm tĩnh đáp: “Ta cũng dốc hết vốn liếng vào đây, ngươi sợ cái gì chứ?"
Dạ Quân cười khổ.
Nếu không vì Chủ nhân bút Đại Đạo thì ông ta sẽ chẳng bao giờ dám hợp tác cùng Diệp Quân.
Bởi vì những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xuất hiện vào hôm qua kia quá mức kinh khủng, mà ông ta còn biết điều kinh khủng hơn.
Đó là sự tồn tại của một nhóm người có thể đi ngược dòng thời gian!
Ngay cả ông ta hiện cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm vậy mà thôi.
Nếu Vĩnh Dạ Thành không có trận pháp hùng mạnh lẫn khí vận Vương Đạo, e rằng bọn chúng đã giết chết ông ta vào đêm qua rồi.
Vì vậy nên cuộc liên hôn này chính là một canh bạc đối với Dạ Quân lẫn Đế quốc Vĩnh Dạ.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Nếu hắn thất bại thì ai cũng phải chết; nếu hắn thắng thì cho dù chúng sinh có phải từ bỏ tu vi vì Vũ Trụ Kiếp, nhưng các ngươi là thân tộc của hắn chắc chắn sẽ không có mệnh hệ gì. Ông sẽ cảm ơn lựa chọn của ông vào ngày hôm nay”.
Dạ Quân khẽ gật gù: “Hy vọng là vậy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì nữa. Ông ta đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa ở đây, vẫn còn phải gặp một số người nữa, thế là xoay gót rời đi.