Nói rồi bà ta xoay người rời đi.
Diệp Quân cảm thấy ngờ vực, ngoài cơ thể Nội Mi ra thì còn cái gì?
Lúc này Dạ Nam Tình bước đến bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói gì.
Dạ Nam Tình lắc đầu cười, cô ta biết người đàn ông này chắc chắn đang suy nghĩ vẩn vơ.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nam Tình cô nương, mẹ cô rất lo cho cô”.
Dạ Nam Tình khẽ gật đầu: “Ta biết”.
Diệp Quân cười nói: “Nhưng hình như cô chẳng lo lắng cho mình chút nào”.
Dạ Nam Tình mỉm cười nói: “Ta không có kẻ thù gì cả, tự mình lo lắng cho mình làm gì?”
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ phức tạp: “Nam Tình cô nương, tiếp xúc với cô, ta nhận ra một việc”.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân: “Cái gì?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô khá bí ẩn”.
Dạ Nam Tình bật cười: “Vậy à?”
Diệp Quân gật đầu: “Lần đầu gặp cô, ta cảm nhận được cô là một người phụ nữ yếu đuối nên ta cảm thấy thương xót cô, không mong cô trở thành con tốt thí trong cuộc hôn nhân sắp đặt, hy vọng có thể cho cô một cách giải quyết. Đến giờ ta nhận ra vài suy nghĩ của ta là sai lầm”.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Cô rất bình tĩnh, cô trước giờ vẫn luôn rất bình tĩnh, kể cả lần trước đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả tấn công, cô luôn thể hiện mình rất bình tĩnh, cô có được sự bình tĩnh này, một là người có tâm cơ lớn, hai là…”
Nói đến đây hắn nhìn Dạ Nam Tình, mỉm cười không nói nữa.
Dạ Nam Tình cười nói: “Hai là cái gì?”
Diệp Quân bỗng nắm tay Dạ Nam Tình, Dạ Nam Tình cũng không chống cự, để mặc Diệp Quân nắm.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Vì hắn nhận ra cô gái trước mặt này chỉ mới là cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.
Lẽ nào mình đã đoán sai?
Diệp Quân nhíu mày.