Nói xong, y trả lại Tiểu Tháp cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lại rồi cười nói: “Cảm ơn”.
Sau đó, hắn đưa một tiên nguyên tinh cho đạo sĩ Trương.
Đạo sĩ nhận lấy rồi nói: “Tiểu huynh đệ, cậu không cho ta xem cho cậu thật à?”
Diệp Quân: “Ừm”.
Đạo sĩ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thôi, thời cơ chưa tới thì có mong cũng không được”.
Diệp Quân: “Chắc các hạ không phải người bình thường, có thể nói cho ta biết về nơi này được không?”
Đạo sĩ cười nói: “Cậu mới đến đây lần đầu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Nụ cười trên mặt đạo sĩ Trương lập tức trở nên kỳ lạ.
Thấy thế, Diệp Quân tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Đạo sĩ: “Cậu đến đây từ lối vào vực Cửu Châu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ thở dài nói: “Đúng là trấn Cửu Châu - phúc địa số một của Cửu Châu có khác, quá đỉnh!”
Diệp Quân chỉ thấy mù mờ.
Đạo sĩ cười nói: “Cậu không biết đấy thôi, đây là trấn Cửu Châu, là địa giớicủa vực Cửu Châu thật đấy, nhưng lại là một phúc địa độc lập nằm ngoài vực Cửu Châu”.
Diệp Quân hiếu kỳ hỏi: “Nằm ngoài vực Cửu Châu ư?”
Đạo sĩ gật đầu: “Đúng thế, đây là phúc địa số một của Cửu Châu. Chủ cũ của Cửu Châu đã biến nơi đây thành một trấn đặc biệt, trong trấn này có khí vận của Cửu Châu, mà người ở đây từ khi sinh ra cũng đã có vận khí lớn…”
Vận khí lớn!
Diệp Quân thấy hơi kỳ lạ, hắn nhìn mọi người trên phố. Nhưng giờ tu vi của hắn đã bị phong ấn nên không phát hiện ra gì cả, nhưng hắn biết tu vi của mọi người ở đây đều rất thấp. Vì thế hắn lại nhìn sang đạo sĩ, y như biết điều suy nghĩ trong đầu hắn nên cười nói: “Đừng thấy tu vi của họ thấp mà coi thường, đó là vì họ chưa thật sự tu luyện đấy thôi. Đương nhiên hầu hết mọi người ở đây đều không ra ngoài, chục năm cũng chỉ có khoảng hai đến ba người ra ngoài thôi”.
Nghe vậy, Diệp Quân sầm mặt hỏi: “Từ đây ra ngoài có hạn chế à?”
Đạo sĩ gật đầu: “Đương nhiên, muốn ra ngoài thì phải có người bỏ rất nhiều tiền ra đón, không thì không ra được đâu…”
Diệp Quân lập tức đen mặt…
Diệp Quân không ngờ đây lại là một nơi đặc biệt như vậy, muốn ra ngoài còn cần người khác đón.
Nếu vẫn còn có tu vi, hắn sẽ dùng kiếm Thanh Huyền, thứ mà không cấm chế nào làm gì được.
Nhưng vấn đề là tu vi của hắn về con số không rồi.
Lúc này, đạo sĩ Trương chợt cười nói: “Với thiên phú cùng vận may của cậu thì có khả năng vẫn ra ngoài được”.
Diệp Quân nhìn y rồi hỏi: “Các hạ nói vậy là sao?”
Đạo sĩ Trương giải thích: “Năm nào người bên ngoài cũng vào đây chọn người, cũng phải trả nhiều tiền lắm. Vì thế, mỗi khi chọn người, họ đều chọn những ai có phúc khí tốt và tu vi cao. Phúc khí của cậu lớn như vậy, kiểu gì chẳng lọt vào tốp ba”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa là nếu ta muốn ra ngoài thì phải chờ người bên ngoài tới chọn hả?”
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Quân: “Còn cách nào khác nữa không?”
Đạo sĩ Trương: “Có, đấy là phá được cấm chế mà Cửu Châu Chủ đã để ở đây, nhưng đây gần như là chuyện không thể”.
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Bao lâu nữa người bên ngoài mới vào chọn người?”
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Cứ mười năm một lần, lần cuối cách bây giờ còn hai năm nữa”.
Diệp Quân lập tức nhíu mày, hắn không hề muốn ở lại đây những hai năm.
Diệp Quân hỏi: “Các hạ có thể tự do ra vào nơi này không?”