Diệp Khải cong môi: “Sư phụ, con và Diệp Quân là huynh đệ, lúc này huynh ấy cần thời gian, người làm huynh đệ con không đứng ra giúp thì còn ai nữa?”
Giọng nói đó thở dài: “Con sẽ chết đấy! Thiên tài yêu nghiệt thật sự của Chân vũ trụ vẫn chưa đến đâu, con…”
Diệp Khải bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, thời không ở đó nứt ra, lại có thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ đến.
Diệp Khải siết chặt nắm đấm nói: “Trong lòng con, huynh ấy không phải là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên mà là thế tử của nhà họ Diệp, là huynh đệ của Diệp Khải con, nếu con chết ở đây thật, con cũng không hối hận”.
Đúng lúc này một chàng trai thần linh bỗng xuất hiện cách Diệp Khải cả trăm trượng, gã nhìn Diệp Khải: “Diệp Quân đang ở đâu?”
Diệp Khải bật cười: “Muốn khiêu chiến với Diệp Quân thì giết ta trước mới được! Đến đây nào!”
Vừa dứt lời, y lau vết máu trên khóe miệng, sau đó lao đến…
Chẳng phải chỉ là chết thôi sao?
Diệp Khải ta sợ gì chứ?
…
Trong chiến trường Hư Chân, liên tục có các thiên tài yêu nghiệt ở Chân vũ trụ đến.
Một trăm triệu linh nguyên dĩ nhiên có sức hút vô cùng lớn.
Nếu có được một trăm triệu linh nguyên, vạn năm sau cũng không cần phải đau đầu về việc tu luyện.
Thế nên vài thiên tài và yêu nghiệt có danh tiếng trong Chân vũ trụ rất phấn khích, không chỉ họ dao động mà một số lão quái vật cũng rất hào hứng, nhưng biết thế nào được khi vũ trụ Quan Huyên cũng rất mạnh, những người lớn tuổi đều không dám can thiệp.
Dù có dám nhúng tay vào, cũng không dám đến thẳng vũ trụ Quan Huyên.
Bên vũ trụ Quan Huyên, mấy thiên tài như Tào Bạch ở Kiếm Tông cũng đã lần lượt đứng ra.
Dĩ nhiên họ sẽ không để một mình Diệp Khải gánh vác mọi thứ.
Thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên vẫn chưa chết đâu.
Ở một nơi nào đó có hai người đang chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt.
Chính là Nguyệt Hoàng và Tín công chúa.
Các thiên tài trong hai gia tộc này cũng đang ở trong trận chiến.
Nguyệt Hoàng nhìn các thiên tài chiến đấu ở đằng xa, khẽ nói: “Tổng thể thực lực của thế hệ trẻ của chúng ta vẫn không bằng Chân vũ trụ”.
Bà ấy ngừng một chốc rồi lại nói: “Thực lực của những người lớn tuổi cũng không bằng đâu”.
Tín công chúa bình tĩnh nói: “Thế hệ trẻ tạm thời không biết nhưng với các trưởng lão thì vũ trụ Quan Huyên chúng ta không thua kém Chân vũ trụ của họ”.
Nguyệt Hoàng nhìn Tín công chúa, Tín công chúa mỉm cười, bà ấy ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: “Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương xuất thế, bảo vệ bầu trời, còn các cô cô của thiếu chủ cũng đã đang trên đường đến, Tín công chúa có còn nhớ chuyện trước đó đội quân bí ẩn do An Vương gọi đến đã bị một kiếm tu tuyệt thế ngăn lại không?”
Nguyệt Hoàng nhíu mày: “Là ai thế?”
Tín công chúa cười nói: “Ta nghe ngóng được là một trong các cô cô của thiếu chủ, đối phương không xuất hiện, chỉ bảo vệ trong âm thầm”.