Người phụ nữ cười khẽ: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi, ta đến để sửa chữa dây thời gian, cho mọi thứ trở lại bình thường”.
Dứt lời, bà ấy duỗi tay chỉ nhẹ, ngay sau đó, khu vực thời không xung quanh cây sinh mệnh Thiên Hành chợt trở nên hư ảo.
Sau đó, người phụ nữ xoay người bước tới, vừa bước đi, bà ấy đã đến trong thời không Quang Âm.
Bà ấy muốn kiểm tra!
Bà ấy bắt đầu đi lại trong dây thời gian của nền văn minh Thiên Hành.
Chẳng mấy chốc, lịch sử tiếp theo của nền văn minh Thiên Hành di chuyển trước mặt bà ấy một cách nhanh chóng.
Một lúc lâu sau đó, bà ấy chỉ tay: “Dừng”.
Bà ấy nhìn thấy dây thời gian xảy ra không lâu trước đó trong hình ảnh trước mặt, một người tên Tịnh Sơ vì bảo vệ Diệp Quân mà suýt chết trận, mà lúc này, một người đàn ông áo trắng và một người phụ nữ váy trắng xuất hiện.
Thấy người đàn ông áo trắng, người phụ nữ áo xanh cong môi.
Một lúc sau, người phụ nữ váy trắng trong hình ảnh kéo người đàn ông áo trắng rời đi, lúc này, người đàn ông áo trắng dừng lại, ông ấy xoay người cười nói với Diệp Quân: “Đừng quá áp lực, có thể bước chậm lại một chút”.
Diệp Quân cười đáp: “Vâng!”
Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Lần sau đừng nói nhờ vả nữa, cha vẫn luôn là chỗ dựa của con”.
Diệp Quân bật cười: “Được!”
Người đàn ông áo trắng không nói gì nữa, ông ấy dắt người phụ nữ váy trắng rời đi.
Trong thời không Quang Âm, người phụ nữ áo xanh thoáng ngây người, sau đó bà ấy nở nụ cười xinh đẹp: “Ta che giấu kỹ như thế, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện?”
Người đàn ông áo trắng cùng người phụ nữ váy trắng đi rồi, người phụ nữ váy xanh mỉm cười, tiếp tục dạo bước.
Cuối cùng, khi phát hiện thời gian và không gian đều đã khôi phục bình thường, bà ấy mới rời đi.
Giữa một khoảng không.
Chủ nhân bút Đại Đạo đứng đối diện Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế vòng tay phải sau lưng, ánh mắt thâm trầm, uy thế vờn quanh thân.
Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn treo nụ cười hờ hững trên mặt, bình tĩnh nhìn đối phương.
Đa Nguyên Đạo Đế cũng nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt thoáng lóe lên một tia ngạc nhiên so với trước: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến nay, ông ta đã phát hiện, mình đã đánh giá quá thấp kẻ trông có vẻ như một gã du thủ du thực trước mặt đây.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Chỉ là một kẻ tiểu tốt vô danh thôi.”
Đa Nguyên Đạo Đế khẽ cười: “Trong vùng vũ trụ văn minh cấp sáu này, kẻ có thể coi thường sức mạnh Quang Âm, hẳn là khó tìm ra người thứ hai.”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không ít đâu, chẳng qua ngươi chưa từng gặp thôi.”
Đa Nguyên Đạo Đế nổi hứng: “Thật à? Ta muốn xem xem thế nào.”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười bảo: “Ta khuyên ngươi tốt hơn hết là đừng dại.”
Đa Nguyên Đạo Đế cười hỏi: “Vì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nghiêm trang nói: “Bởi người từng gặp họ, đa phần đều đã chết hết.”
“Ha ha ha!”
Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên cười lớn, tiếng cười như tiếng sấm, khuấy động ngân hà sục sôi.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ cười nhẹ, không nói thêm nữa.
Cười mấy tiếng, Đa Nguyên Đạo Đế mới liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, bảo: “Thực ra ta có thể hiểu được ngươi… Đây không phải là lỗi của ngươi mà chỉ do sự hạn chế về nhận thức và tầm nhìn về cực hạn vũ trụ của ngươi mà thôi. Vì tầm vóc của vũ trụ ngươi đang sống chỉ thấp chừng ấy nên kiến thúc về cường giả đối với ngươi, tối đa cũng chỉ có…”
Nói đến đó, ông ta nhấc tay phải rồi nhẹ nhàng đè xuống một cái, cười bảo: “Tối đa cũng chỉ có như vậy…”
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Lời ngươi nói… thực ra cũng rất có lý, khiến ta tương đối tò mò là, nhận thức của ngươi thì cao cỡ nào?”
Đa Nguyên Đạo Đế cười cười, bình thản nói: “Cao đến độ ngươi không thể tưởng tượng nổi.”