“Ba… hả? Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Học sinh nữ nói: “Độc thân ba năm rồi, có biết tại sao cậu lại độc thân ba năm không?”
“Ý cậu là tôi xấu à?”
“Cậu tự nói đấy chứ…”
Trương Vân: “…”
Lúc đám người đang tranh luận, Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên ra khỏi lớp học.
Ngao Thiên Thiên nói: “Ta biết một nơi có đồ ăn rất ngon, ta dẫn huynh đi!”
Diệp Quân gật đầu, cười đáp: “Được!”
Dưới sự dẫn đường của Ngao Thiên Thiên, hai người đi ra ngoài trường học.
Trên đường đi, hai người vẫn thu hút vô số ánh mắt, mặc dù Ngao Thiên Thiên tính tình thoải thoái, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mặt cũng dần đỏ ửng.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến một nhà hàng trước cửa học viện Ngân Hà, sau khi ngồi xuống, Ngao Thiên Thiên cầm thực đơn lên và gọi món rất thành thục.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên trước mặt, hôm nay Ngao Thiên Thiên mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tao nhã, mái tóc dài xõa ngang vai, không trang điểm cũng rất xinh đẹp, trên đầu còn có hai chiếc sừng rồng nhỏ thêm vài phần đáng yêu.
Sừng rồng trông như vật trang trí, chỉ có Diệp Quân biết đó là sừng rồng thật.
Bị Diệp Quân nhìn chằm chằm, Ngao Thiên Thiên lườm hắn, mặt đỏ lên: “Huynh nhìn cái gì?”
Diệp Quân cười nói: “Trước đây, ta thường oán hận mình từ khi ra khỏi Diệp tộc chỉ cả ngày đánh đấm, thậm chí còn không thở nổi. Nhưng bây giờ, ta lại thấy mình là người may mắn nhất trên đời”.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngao Thiên Thiên, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì nếu ta không được nuôi dưỡng ở bên ngoài, thì có thể ta sẽ không được gặp muội, nếu không được gặp muội, cho dù ta trở thành vua cả vũ trụ, Tứ Kiếm siêu việt, thì có ý nghĩa gì?”
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân một hồi, cười nói: “Bây giờ huynh rất biết cách dỗ dành con gái, ta không mắc lừa đâu!”
Diệp Quân mỉm cười: “Ta và muội đã dung hợp, tâm tư tương thông, ta có thể lừa bất cứ ai, nhưng không thể lừa muội”.
Ngao Thiên Thiên nắm tay Diệp Quân, cúi đầu nói: “Ta biết”.
Diệp Quân nói: “Muội thích ngôi sao màu xanh không?”
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Thích, ở đây ít đánh đấm, còn có nhiều điều mới mẻ hơn”.
Diệp Quân đang định nói thì món ăn hai người gọi lần lượt được bưng lên.
Ngao Thiên Thiên cười nói: “Đồ ăn ở đây rất ngon, ta thường đến đây ăn… Nào, thử món này xem, món này gọi là trứng gà, trứng do gà đẻ ra…”
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Muội chưa từng ăn trứng gà sao?”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ở Long tộc ta, gà là sinh vật cấp thấp, bọn ta không ăn”.
Gà: “…”