Ta đi đây!
Đọc đến đó, viền mắt Diệp Quân chợt ửng đỏ, lệ trào dâng.
Từ Nhu đứng bên cạnh hắn lặng lẽ nắm tay Từ Thụ, nước mắt chảy dài trên gò má hai cô gái.
Hồi lâu sau, Diệp Quân nhẹ nhàng đặt lá thư trở lại phong bao của nó rồi cất vào túi, quay đầu nhìn về phía hai cô gái, nghiêm túc nói: “Tỷ ấy không sao đâu”.
Từ Thụ khẽ gật đầu.
Từ Nhu chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Diệp Quân kéo tay Từ Nhu, chân thành nói: “Hãy tin ta”.
Từ Nhu ngẩng lên nhìn Diệp Quân, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ta, nói: “Nếu như cuối cùng, những cố gắng của ta không có tác dụng, ta sẽ buông xuôi, làm vua dựa dẫm cũng được… Chỉ cần tỷ ấy bình an, ta nguyện mang tiếng là một ông vua dựa dẫm”.
Nước mắt Từ Nhu rơi càng mau.
Diệp Quân mỉm cười: “Khóc gì chứ?”
Từ Nhu chỉ lắc đầu không nói.
Diệp Quân bèn cười bảo: “Chúng ta đi ngủ đi”.
Hai cô gái tức thì đỏ mặt lên.
Diệp Quân kéo hai người nằm xuống giường, hắn nằm chính giữa, thật lòng mà nói, cảm giác ấy quá thoải mái.
Cảm giác này, người thường không cách nào hiểu được.
Từ Nhu dường như chưa thể thích ứng, muốn ngồi dậy, lại bị Diệp Quân kéo xuống: “Nằm yên nào”.
Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân bảo: “Ta không làm bậy đâu”.
Từ Nhu do dự một chút rồi cũng chịu nằm xuống, song nàng ta vẫn giữ một khoảng cách nhỏ.
Diệp Quân bỗng nói: “Ngày mai hai người cùng ta đến đế quốc Vĩnh Dạ chứ?”
Từ Nhu lắc đầu: “Không đi”.
Diệp Quân nhìn sang, Từ Nhu nhẹ nhàng nói: “Hai chúng ta phải về Chân vũ trụ, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến với đám cường giả của Tuế Nguyệt trường hà”.
Diệp Quân gật đầu: “Chân vũ trụ quả thực rất cần hai người trở về chủ trì đại cục”.
Nói đến đây, hắn bỗng quay sang phía Từ Thụ: “Tiểu Thụ…”
Từ Thụ mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho bản thân và đứa nhỏ thật tốt”.
Diệp Quân đặt tay lên bụng Từ Thụ, Từ Thụ thoáng đỏ mặt, nhưng không ngăn cản hắn.
Nàng ta không phải hạng người thích ra vẻ, dù sao cũng đã là người của hắn, cho sờ một cái thì cũng có gì đâu?
Diệp Quân nhẹ nhàng vuốt ve bụng Từ Thụ, cười bảo: “Thực ra ta cũng không thể ngờ mình sẽ được làm cha sớm như thế”.
Từ Thụ nhìn hắn: “Có thích không?”
Diệp Quân gật đầu: “Thích chứ”.