Không dễ gì thoát thân, hắn đang định trị thương không ngờ lại có cường giả đánh hắn.
Lúc này hắn cực kỳ yếu ớt, làm sao có thể đánh trả?
Chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy choáng váng, sau đó ngất đi, ngay lúc Diệp Quân bị hút vào vòng xoáy đó, một tia kiếm quang đuổi theo, sau đó tiến vào trong vòng xoáy.
Chính là Phục Võ.
Cùng lúc đó giọng Phục Võ vang lên từ trong vòng xoáy: “Tịnh Sơ, ngươi trấn áp nền văn minh Thiên Hành…”, bỗng chốc giọng nói đó đã cách rất xa.
Ở một bên khác, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Nhất Niệm trở nên tái nhợt, cô ta lao về phía vòng xoáy màu đen đó, nhưng ngay khi cô ta vừa lao tới, vòng xoáy màu đen đã lặng lẽ biến mất.
Nhất Niệm nổi giận, hai tay cô ta đập mạnh về phía trước, thời không đó bị đập vỡ nhưng vẫn không thấy Diệp Quân.
Nhất Niệm ngây người.
Bàn tay khô trước mặt Vu Dịch bỗng nói: “Rút thôi”.
Vu Dịch do dự, sau đó nói: “Chí tôn, bây giờ nền văn minh Thiên Hành không có ai…”
Bàn tay đó nói: “Bản thể của ta không ở đây, không thể làm gì quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ đâu”.
Vu Dịch sầm mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tịnh Sơ ở phía xa, cô ta biết cho dù là ba vị Thánh Vương cũng chưa chắc có thể làm gì được vị quan chấp hành đứng đầu này, chứ đừng nói là hai vị Thánh Vương.
Mặc dù không cam lòng nhưng Vu Dịch vẫn xoay người rời đi.
Hai vị Thánh Vương đó nhìn Tịnh Sơ, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, vừa rồi hai người họ hợp sức nhưng vẫn bị Tịnh Sơ áp đảo.
Mạnh quá!
Hai vị Thánh Vương nhìn chằm chằm Tịnh Sơ, cũng xoay người rời đi. Tịnh Sơ không đuổi theo, bây giờ nền văn minh Thiên Hành đã thành ra như vậy, bà ta nào dám bỏ đi?
Như nghĩ đến điều gì, Tịnh Sơ bỗng xoay người đến cạnh Nhất Niệm, nhìn Nhất Niệm trước mặt, ánh mắt bà ta lóe lên vẻ an ủi, cũng may hậu thế nền văn minh Thiên Hành vẫn còn.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Nhất Niệm, Tịnh Sơ nói: “Đừng sợ, quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đã đuổi theo rồi, hắn sẽ không có việc gì đâu”.
Nhất Niệm siết chặt hai tay, không nói gì.
Tịnh Sơ quay đầu lại nhìn xung quanh, lúc này nền văn minh Thiên Hành đã tan tành… hơn nữa nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Bà ta không biết làm gì.
Như nghĩ đến điều gì, bà ta lại quay đầu nhìn Nhất Niệm, cũng may không trời không tuyệt đường của nền văn minh Thiên Hành.
Ở một tinh không chưa biết tên.
Vèo!
Thời không nơi nào đó bỗng nứt toác, sau đó một thanh kiếm lao ra.
Ầm!
Cả tinh vực đều sôi trào.
Một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong thời không bị nứt đó.
Chính là Phục Võ.
Có một người đàn ông nằm cách trước mặt bà ta không xa, chính là Diệp Quân.
Lúc này Diệp Quân đã bị thương nặng, rơi vào hôn mê.
Phục Võ liếc nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, không lâu sau bà ta cau mày vì bà ta phát hiện ra thời không ở đây rất kỳ lạ. Lúc này một tiếng bước chân bỗng vang lên bên phải Phục Võ.
Phục Võ chậm rãi quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ đi đến từ nơi đó, người phụ nữ mặc một bộ trường bào màu đỏ, chói mắt như lửa, ánh mắt thâm sâu như tinh không sâu không thấy đáy, vừa bí ẩn vừa uy nghiêm.
Pháp Thần Ác Đạo!
Một trong ba người mạnh nhất của Ác Đạo Minh.
Pháp Thần Ác Đạo không để ý tới Phục Võ, cô ta nhìn Diệp Quân nằm cách đó không xa, cô ta xòe tay ra, thoáng chốc cả người Diệp Quân run lên, huyết dịch sôi trào, làn da nhúc nhích, máu như sắp phá vỡ mạch chảy ra.
Rút máu!
Ngay lúc này một tia kiếm quang bỗng lướt qua.
Tay phải của Pháp Thần Ác Đạo bỗng đè ép về phía trước.
Ầm!
Tia kiếm quang đó bị khóa chặt tại đó.
Tay Pháp Thần Ác Đạo khẽ quét qua.
Tia kiếm quang đó bị tiêu diệt.
Pháp Thần Ác Đạo quay đầu nhìn Phục Võ, không hề do dự, tay phải cô ta bỗng giơ lên.
Rắc!