Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Vẫn còn thiếu một nhát kiếm cuối cùng”.
Tăng Vô trầm giọng nói: “Nhát kiếm cuối cùng sẽ rất khó”.
Phương pháp Lâm Giới này càng về sau sẽ càng khó.
Diệp Quân nhìn Tăng Vô, cười nói: “Ta nghĩ đây không phải là giới hạn của ta, ta vẫn có thể làm tốt hơn”.
Tăng Vô hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Vậy ngươi thử xem”.
Diệp Quân gật đầu, hắn lấy một viên Khôi Phục Đan ra rồi uống, sau đó hắn tiếp tục bắt đầu tu luyện.
Tăng Vô nhìn Diệp Quân đang tu luyện cách đó không xa, nở nụ cười, thanh niên này được đấy.
Bớt cái kiểu khoe khoang hơn cha hắn nhưng lại có được sự trầm tĩnh.
Diệp Quân tiếp tục xuất kiếm.
Phải nói là nhát kiếm cuối cùng này quả thật rất khó, nhưng hắn không bỏ cuộc vì hắn biết giới hạn của mình, nếu không làm được thật, hắn sẽ quả quyết bỏ cuộc, sẽ không cứng đầu một cách mất não.
Làm người phải tự biết mình.
Lúc này sở dĩ hắn muốn thử là vì hắn nghĩ vẫn chưa đến giới hạn của hắn.
Cứ thế, Diệp Quân chém hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác, không gian ở đó vỡ ra rồi lại khôi phục như ban đầu, sau khi khôi phục lại bị phá vỡ…
Thất bại hết lần này đến lần khác nhưng Diệp Quân chỉ cảm thấy phấn khích chứ không nản lòng, vì hắn nhận ra mình thực sự có thể tiến bộ hơn. Hắn đã có thể xuất ra liên tiếp mười nhát kiếm, chẳng qua uy lực của nhát kiếm cuối cùng chỉ bằng bảy mươi phần trăm so với nhát kiếm đầu tiên, mà lúc đầu nhát kiếm cuối cùng này của hắn chỉ bằng hai mươi phần trăm nhát kiếm đầu tiên mà thôi.
Nhưng bây giờ nhát kiếm cuối cùng đã có hiệu quả đến bảy mươi phần trăm.
Năm ngày trôi qua.
Xoẹt!
Một tiếng xé tan không khí vang lên, không gian trong vòng năm trăm trượng của tinh không này nứt ra, sau đó bị phá vỡ.
Ầm!
Sóng xung kích không gian mạnh mẽ mà không gian bị phá vỡ tạo ra lập tức lan rộng cả ngàn trượng, thoáng chốc không gian trong vòng ngàn trượng bị nứt thành hình mạng nhện.
Nhưng Diệp Quân lại gục ngay xuống.
Lúc này một lực dịu dàng kéo Diệp Quân.
Tăng Vô bước đến cạnh Diệp Quân, khoảng thời gian này, ông ấy vẫn luôn ở đây với hắn.
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, cả người có cảm giác sắp không xong rồi, nhưng trên môi hắn lại xuất hiện nụ cười.
Thành công rồi!
Lúc này hắn mới cảm nhận được cực hạn thật sự.
Tăng Vô cười nói: “Thấy thế nào?”
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhếch môi nói: “Rất sảng khoái”.
Tăng Vô gật đầu cười nói: “Chúc mừng ngươi”.
Phải công nhận là ông ấy cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, ban đầu ông ấy cứ nghĩ nhát kiếm thứ chín đã là giới hạn của Diệp Quân, nhưng ông ấy không ngờ tên này thế mà lại làm có thể làm đến kiếm thứ mười.