Y không đợi Diệp Quân nói gì mà vung tay, gọi một quan tài bay vụt tới.
Diệp Quân lẳng lặng quan sát nói.
Người bí ẩn: “Nếu tiểu hữu thấy khó thì có thể từ chối”.
Diệp Quân cười trừ.
Từ chối ư?
Ban nãy còn nói sau này sẽ giúp đỡ đần mà bây giờ đã từ chối... Hắn không làm vậy được.
Thôi, ai bảo nhận quà của người ta làm gì.
Thế là hắn hỏi: “Bên trong là gì vậy tiền bối?"
Người bí ẩn cười: “Chừng nào đến lúc, tiểu hữu sẽ biết”.
Diệp Quân im luôn.
Người bí ẩn: “Yên tâm, vật bên trong tuyệt đối sẽ không làm hại tiểu hữu, ta có thể cam đoan”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Vì lý do an toàn, hắn không thu quan tài vào Tiểu Tháp mà đặt vào trong nhẫn.
Rồi hắn lại sực nhớ mà hỏi: “Các tiền bối không thể rời khỏi đây ư?"
Người bí ẩn gật đầu.
Diệp Quân: “Vì sao?"
Người bí ẩn: “Vì chúng ta quá mạnh, một khi rời đi mà không có phong ấn che giấu sẽ dẫn lối cho văn minh Thiên Hành đến đây”.
Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Người bí ẩn mỉm cười, vung tay giải trừ cấm chế.
Diệp Quân ôm quyền chào y rồi xoay người đi.
Những người khác phát hiện chín quan tài đã biến thành tám thì nhìn hắn chằm chằm.
Thiếu một cái rồi!
Chắc chắn Diệp Quân đang giữ nó!
Ai nấy đều ôm tâm tư khác nhau.
Bọn họ muốn có được quan tài máu nhưng lại không dám cướp trắng trợn, bởi đây là văn minh vũ trụ cấp bốn - cho dù đã suy bại, mà không ai có thể nhìn thấu người bí ẩn này nên không dám đắc tội.
Nhưng Diệp Quân thì không phải người của văn minh cấp bốn!
Đại Tông liếc nhìn Diệp Quân rồi nhắm mắt lại.
Kể từ sau khi giao dịch cùng người bí ẩn, hắn ta bỗng trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô gái áo trắng thì nhìn Diệp Quân với vẻ tò mò, rất muốn biết hắn đã làm giao dịch gì với người bí ẩn.
Cô gái giáp đen thì không rời mắt khỏi Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân trở lại mỉm cười với Nhất Niệm, nhận lại được một nụ cười tuy chỉ có nửa mặt nhưng vẫn rạng rỡ.
Bỗng người bí ẩn kia nói: “Chư vị giải tán đi thôi”.