Lúc này Diệp Quân bỗng đi đến cạnh Chu Phạn: “Cần giúp gì không?”
Chu Phạn quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết chúng à?”
Diệp Quân bĩu môi, người phụ nữ này cũng thông minh quá rồi đấy.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Chúng đuổi giết theo ngươi đến đây sao?”
Diệp Quân: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đúng là đến tìm ngươi rồi, sao ngươi lại đắc tội với Ác Đạo Minh vậy? Đây là một thế thực cực kỳ lớn mạnh”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Chuyện này dài lắm”.
Chu Phạn định nói gì thì ngay lúc này đám người Huyền Dương ở phía xa bỗng dừng lại, chúng vội lùi ra xa cả trăm trượng.
Thấy thế mọi người đều khá khó hiểu.
Chu Phạn và Diệp Quân nhìn phía sau đám người Huyền Dương, không biết từ bao giờ có một bà lão tóc bạc xuất hiện ở đó.
Ác Bà.
Nhìn thấy Ác Bà, dám người Huyền Dương vội cung kính chào.
Sắc mặt Diệp Quân và Chu Phạn bỗng trở nên nghiêm trọng, Chu Phạn nhắc: “Cảnh giới Khai Đạo”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.
Ác Đạo Minh này vì muốn giết mình mà gọi cả cường giả cảnh giới Khai Đạo ra ư?
Sau khi bước đến, Ác Bà nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi có quan hệ gì với Chân Thần?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tỷ ấy là vợ ta”.
Vợ!
Chu Phạn quay đầu sang nhìn Diệp Quân.
Ác Bà híp mắt: “Chân Thần có thể đè nén thần tính bằng nhân tính, cô ta có thể thích loại tép riu như ngươi sao?”
Diệp Quân cười nói: “Bà có hiểu tình yêu là gì không?”
Mọi người: “…”
“Hỗn láo!”
Ác Bà tay cầm cây gậy bước vào hư không, thoáng chốc luồng khí tức đáng sợ bao phủ lấy khắp nơi.
Diệp Quân hơi nheo mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong người hắn định bay ra thì lúc này, Chu Phạn bỗng chắn trước mặt Diệp Quân, cô ta xòe tay ra, một cuốn sách cổ màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta. Ngay sau đó, cuốn sách cổ vàng biến thành một con rồng vàng cực lớn bảo vệ mọi người.
Ầm!
Khí tức đó nổ tung trên con rồng vàng cực lớn, con rồng lập tức trở nên mờ ảo, còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương.
Ác Bà nhìn Chu Phạn: “Hoàng tộc Đại Chu”.